Chỉ là đám người sau khi tiến vào ngọn núi của Ma giáo, đã ba ngày không có tin tức.
Đến ngày thứ tư, tổn thất nặng nề khoảng trăm người trở về.
Còn lại đều chết trên đỉnh núi.
Từ đó, rốt cuộc không ai nói đi thảo phạt Ma giáo nữa.
Dưới một loại giằng co quỷ dị như vậy, giang hồ dần dần bình tĩnh lại.
Hai năm trước, có tin đồn cho rằng Hoa Vô Khuynh bị trọng thương nặng đã chết.
Tin đồn này vừa ra, mới đầu mọi người không tin.
Hoa Vô Khuynh trọng thương?
Hắn nội công thâm hậu như vậy, ai có thể làm hắn trọng thương?
Nhưng thực mau, tin đồn này càng ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí có người còn thử công kích vào bộ phận của Ma giáo, tuy trận đấu rất khốc liệt nhưng họ đã thắng lợi.
Dần dần có người tin vào lời đồn kia.
Hoa Vô Khuynh đã chết, nếu sống thì cũng cách cái chết không xa.
Trong hai năm qua, giang hồ cùng Ma giáo đấu tranh càng ngày càng kịch liệt.
Ma giáo không có Hoa Vô Khuynh, lập tức trở thành nơi mọi người trút giận.
Mấy năm nay người trong giang hồ bị Hoa Vô Khuynh ức hiếp quá thảm.
Bọn họ cần phải phát tiết.
Tuy là vậy nhưng chỉ là quy mô nhỏ, uy hiếp một bộ phận nhỏ của Ma giáo.
Về phía Ma giáo, bọn họ hiện tại đang chờ đợi.
Nói cách khác họ cần một cái cớ, một người lãnh đạo để tấn công Ma giáo.
Phong Chỉ cùng Tô Yên trò chuyện về Hoa Vô Khuynh.
Phong Chỉ nói xong, nhìn Tô Yên nghiêm túc lắng nghe
"Đừng nói với ta, những chuyện này cô chưa từng nghe qua."
Tô Yên
"Nghe qua một ít."
Phong Chỉ bưng lên chén rượu, uống một ngụm.
Tặc lưỡi
"Hoa Vô Khuynh a. Thật muốn nhìn hắn trông như thế nào."
Vừa nói vừa cảm thán.
Nói xong, lại lắc đầu
"Quên đi, gặp được hắn, ta sợ mình sẽ mất mạng như chơi."
Vừa bưng rượu, vừa lẩm bẩm
" Những tin đồn đó cách đây gần hai mươi năm đúng không?"
"Vậy tính đến năm nay... nếu hắn còn sống cũng phải bốn mươi hoặc năm mươi tuổi. Thôi, quên đi."
Hai người đang nói chuyện.
Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Tô Cổ từ trên lầu truyền đến
"Tỷ, chị nhìn xem..."
Nói một nửa, bỗng một thanh âm khác từ trên lầu truyền đến
"Yên Yên"
Thanh âm vừa uỷ khuất vừa vui sướng.
Tiếp đó, liền thấy một mỹ nam quần áo xộc xệch từ trên lầu chạy vội xuống.
Giây tiếp theo nam nhân đẩy ngã Tô Yên.
Ách, Tô Yên không ngã.
Một tay cô chống lại lực đạo lao tới của nam nhân.
Vững vàng ôm người vào trong lòng.
Lông mi mỹ nam run run
"Ta còn tưởng rằng Yên Yên muốn vứt bỏ ta."
Bộ dáng hắn trông rất khổ sở.
Tô Yên rất bình tĩnh
"Em chỉ xuống dưới ăn cơm."
Mỹ nam gật gật đầu.
Hai tay tiếp tục ôm nàng, không thèm để ý công chúng, hơn nữa quần áo còn xộc xệch.
Quan trọng nhất vẫn là động tác nhục nhã như nam nhân nhào vào lòng nữ nhân, bị nữ nhân ôm.
Ở thế giới này, cho dù vẫn có tư tưởng nam ti nữ tôn.
Mặc dù so với dân chúng cùng gia đình phú quý, quan niệm này nhẹ hơn.
Nhưng vẫn có.
Vì vậy, đột nhiên thấy người nam nhân này ghé vào lòng ngực nữ tử kia, giống như muốn lấy lòng người ta.
Hắn liền thu hút rất nhiều ánh mắt khinh thường.
Tiểu Hoa nhìn một màn này, nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị thực bá đạo a-"
Tô Yên
"Ân?"
"Bá đạo tổng tài cùng tiểu kiều thê."
Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh trong lòng ngực mình.
Ân, nàng cũng không muốn.
Nhưng rõ ràng, vị này thực hưởng thụ.
Tô Yên cảm thấy mình thêm giá trị thể lực, chẳng mấy khi dùng cho địch nhân mà chủ yếu là dùng để ôm hắn.