Khoan Dư nở nụ cười chuyên nghiệp như mấy tên bán hàng đa cấp, vừa mỉm cười vừa đi về phía Tô Yên.
Hắn cũng không nói lời nào. Đứng ở chỗ đó, mắt dáo dác nhìn khắp nơi. Ngó rồi lại ngó, cuối cùng dừng lại trên người Tô Yên.
Tô Yên phát hiện ra, liền nhìn hắn. Hắn lại nhìn đi chỗ khác.
Liên tiếp nhiều lần, cuối cùng cô liền lên tiếng
"Có việc gì sao?"
Khoan Dư ho khan một tiếng che dấu sự xấu hổ.
"Tô tiểu thư, tôi là Khoan Dư."
Tô Yên gật đầu
"Chào anh."
Chờ Tô Yên nói xong, Khoan Dư chỉ chỉ vào Hoặc Vưu trong phòng bệnh
"Lão đại... ừm... ngài ấy... không làm tiểu thư bị thương chứ?"
Tô Yên sửng sốt.
"Không có."
Khoan Dư gật gật đầu.
Không khí giữa hai người có chút xấu hổ. Lúc sau, Khoan Dư lại nói tiếp
"Tính tình lão đại tuy rằng không tốt lắm, nhưng... ừm... lớn lên lại đẹp trai a."
Tô Yên nghe hắn nói, cảm thấy quái quái. Đang chuẩn bị hỏi lại, liền nghe thấy tiếng bước chân vang vọng chạy tới chỗ này.
Trong chốc lát liền nhìn thấy Khoan Quả đang ra sức chạy thục mạng tới đây.
Khoan Quả mồ hôi đầy đầu, mở miệng liền hỏi Khoan Dư
"Lão đại không có việc gì chứ?"
Khoan Dư chỉ chỉ vào phòng bệnh
"Tỉnh dậy thì không có việc gì."
Vừa dứt lời, Khoan Quả nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng người.
Nhìn qua hai người bọn họ đều không cảm thấy có chút tự trách nào. Giống như việc Hoặc Vưu trọng thương, trong mắt bọn họ chỉ là chuyện bình thường. Chỉ cần người còn sống, thì đều là chuyện nhỏ.
Khoan Quả thả lỏng người, quay qua liền nhìn thấy Tô Yên đang ngồi trên ghế.
Hắn gãi đầu, nhìn Tô Yên cười ngượng ngùng
"Xin chào Tô tiểu thư."
"Chào anh."
Khoan Quả liền mở miệng
"Lão đại của chúng tôi không làm tiểu thư bị thương chứ?"
Tô Yên thấy hai anh em họ đều hỏi một câu hỏi tương tự nhau.
Cô nghi hoặc
"Vì sao các cậu lại hỏi vậy?"
Khoan Quả liếc Khoan Dư một cái, hàm hồ đáp
"Lão đại của chúng tôi mỗi tháng đều sẽ có mấy ngày... ừm... không khống chế được tính tình."
Nói xong, Khoan Quả lập tức nói đỡ cho Hoặc Vưu.
"Nhưng mà, lão đại ngoại trừ tính tình không tốt ra, thì những mặt khác vẫn khá ổn."
Tô Yên cách tấm kính nhìn người nào đó đang nằm trên giường bệnh. Cô cúi đầu, sờ cục đá Hoặc Vưu cho mình
"Là tôi làm anh ấy bị thương."
Cô giận hắn vô cớ gây rối, bực hắn không ngừng kiếm chuyện với Tô Kiêu, dỗ dành thế nào cũng không được, làm thế nào hắn cũng không hài lòng.
Trong lòng cô phát bực. Muốn cách xa hắn một chút, chờ hết giận rồi lại nói chuyện với hắn. Ai ngờ chuyện đó lại là đả kich lớn với hắn như vậy.
Cô không nghĩ tới hắn sẽ bị trọng thương đến nỗi này.
Tô Yên có chút uể oải, cúi đầu sờ sờ cục đá.
Khoan Dư, Khoan Quả bốn mắt nhìn nhau.
Cô gái này đả thương lão đại??? Đừng có đùa chứ. Lão đại mà cũng biết đau khổ vì tình á?
Cuối cùng Khoan Quả Lên tiếng
"Tô tiểu thư, trên phi hạm của chúng tôi có rất nhiều đồ ngọt, ăn rất ngon, tiểu thư có muốn ăn một chút không?"
Vừa dứt lời, Khoan Quả liền ấn cái nút bên cạnh. Chỉ một loáng sau liền có người đẩy xe qua.
Hơn hai mươi loại đồ ngọt khác nhau bày trước mặt Tô Yên.
Tô Yên lắc đầu, cô không muốn ăn.
Khoan Quả vò đầu
"Tô tiểu thư là không thích sao? Không thể a, lão đại nói tiểu thư rất thích ăn, nên mới đưa rất nhiều đầu bếp chuyên làm đồ ngọt tới đây."
Khoan Quả không cẩn thận liền bán đứng lão đại nhà mình.
Khoan Dư đứng bên cạnh liền nói tiếp
"Tô tiểu thư, cô nhìn một chút xem, những loại bánh kem này đều được làm từ sữa bò, quả mơ và quả mai. Lão đại trả lương rất cao, mời tới rất nhiều đầu bếp, phí không ít công sức đâu."
Khoan Quả đứng bên cạnh gật đầu lia lịa.
"Đúng, đúng, đúng. Bắt đầu từ cái hôm lão đại đưa tiểu thư về nhà, cả người cô đều là vết thương, lão đại đã phân phó rồi."
Tô Yên nghĩ tới ngày hôm đó. Cả người cô chằng chịt vết thương, bị hắn đưa về nhà. Chính là hôm cô hôn hắn trước cửa ký túc xá, bị đám người Triệu Lily nhìn thấy rồi khi dễ.
Tô Yên cúi đầu, nhớ lại chuyện hôm đó.