Cho đến khi sắp đi đến cửa tẩm điện.
Hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu hỏi
"Nàng ghen tị?"
An Đồng bị câu hỏi này làm cho mơ màng.
"... Gì... cơ?"
Quân Vực nghe An Đồng nói, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.
Ba giây sau, An Đồng lập tức gật đầu.
"Đúng vậy!"
Gương mặt non trẻ lạnh lùng, lúc này nhìn qua lại cực kỳ kiên định.
Quân Vực cười như được mùa, sau đó xoay người đi về tẩm điện.
Nửa ngày sau, thanh âm từ của tẩm điện truyền đến.
"Xử phạt, miễn."
An Đồng vừa nghe, ánh mắt co rụt lại, lập tức ôm quyền.
"Đa tạ tôn chủ."
An Đồng biết hình phạt ngày trước là do chính mình rước lấy.
Nhận xong cũng chuẩn bị mất nửa cái mạng.
Chỉ là cuối cùng, hắn chỉ bị xử phạt có hai canh giờ thì đã kết thúc, sau đó lại lần nữa về bên người Quân Vực.
Nhưng lại mãi không thấy An Túc.
Lúc sau mới biết được, An Túc đã ở hình đường chịu phạt ba ngày ba đêm.
Khi ra bên ngoài, đến nửa cái mạng cũng không còn.
Mà từ đó đến bây giờ, mỗi ngày An Túc đều sẽ đi hình đường chịu phạt hai canh giờ.
An Đồng, An Túc nhìn qua có vẻ là cùng ngồi cùng ăn, nhưng kỳ thật lại không phải.
Dựa theo cách nói hiện đại, An Túc là cấp trên của An Đồng.
Chỉ là bởi vì hai người đều là cấp dưới luôn đi bên người Quân Vực, cho nên mọi người vẫn nghĩ bọn họ ngang nhau.
Loại quan hệ cấp trên cấp dưới này, chỉ có lúc chịu phạt mới có thể phân biệt rõ ràng.
Ví dụ như hiện tại.
80% hình phạt sẽ do An Túc tới nhận.
Trị hạ không nghiêm, nên phạt.
An Đồng biết, tất cả tai họa này đều là từ mình mà ra.
Vậy nên hai từ áy náy cũng không thể diễn tả nổi tâm trạng của hắn với An Túc.
Hiện giờ, rốt cuộc nghe được tôn chủ miễn xử phạt cho An Túc.
Trong lòng hắn sao có thể không vui?
Quân Vực ở tẩm điện vô cùng cao hứng.
Nằm trên giường, tự mình cởi áo, tháo thắt lưng chờ đợi Tiểu Quai trở về.
Chờ a chờ.
Hai canh giờ qua đi, mặt trời đã qua đến hướng tây.
Lại chờ rồi chờ.
Lại một canh giờ đi qua.
Quân Vực đã không còn đủ kiên nhẫn.
"Người đâu!"
An Đồng cung kính
"Tôn chủ."
"Người đâu?"
Hắn chậm rì rì nói ra hai chữ.
An Đồng tự nhiên biết, người được nhắc tới trong miệng tôn chủ chính là Tô Yên cô nương.
Lập tức nói
"Tô Yên cô nương đi Cửu Trọng Thiên, đến nay chưa về."
Tiếng nói vừa dứt, Quân Vực lập tức sốc giường màn, muốn đi tìm người.
Hình ảnh ngàn năm trước vẫn luôn rõ ràng trước mắt hắn.
Trên Cửu Trọng Thiên kia chẳng có một thứ tốt gì.
Chỉ là đi tới đi lui, lúc sắp bước ra cửa thì hắn dừng lại, mí mắt buông xuống.
Sau đó, lại dạo bước đi trở về ghế dựa, ngồi xuống.
An Đồng tự nhiên hiểu được, tôn chủ là muốn đi tìm Tô Yên cô nương.
"Tôn chủ, ngài không đi?"
Một hồi lâu sau mới nghe hắn chậm rãi nói.
"Về sau còn muốn để Tiểu Quai ở bên ta. Những việc này, nàng tự xử lý."
An Đồng nghe lời này.
Này ... không phải tôn chủ rất kiêu ngạo sao???
Quân Vực tuy nói như vậy, nhưng thời gian càng kéo dài, hơi thở quanh hắn càng tối tăm thêm một phần.
Cứ mỗi nửa canh giờ, hắn đều phải hỏi An Đồng, Tô Yên đã trở lại chưa.
Rõ ràng rất nôn nóng nhưng lại cố tình không lên Cửu Trọng Thiên tìm nàng.
Loại tình huống giằng co không biết kéo dài bao lâu.
An Đồng ho khan một tiếng, mở miệng.
"Tôn chủ sao không tự mình lên Cửu Trọng Thiên nhìn xem?"
Quân Vực dựa vào thành ghế, nhắm hai mắt lại.
Hồi lâu sau mới nói
"Có lẽ, nàng cũng không muốn ta giúp nàng."
An Đồng không nói chuyện.
Hắn kỳ thật không thể lý giải cách làm hiện tại của tôn chủ.
Lúc trước lấy minh thạch ở Minh giới, tôn chủ không phải không rên một tiếng, vì Tô Yên cô nương mà huỷ hoại nó, sợ nó làm nàng bị thương sao?