Chương 1943: phiên ngoại ( Tần Huyên Nhu X An Cảnh Châu ) 5

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Hắn đứng ở trước cửa phòng học nhưng tầm mắt vẫn chưa từng nhìn về phía cô, mà luôn ở trên người Tô Yên, một giây cũng không rời. Giây phút đó không biết vì cái gì, tâm cô liền lạnh ngắt, trống rỗng, cuối cùng lại vì một câu của hắn liền coi như không có gì. Cô kỳ thật đã biết. Tô Yên muốn từ hôn. Bữa cơm kia, vì từ hôn mà chịu ăn cùng hắn. Nhưng hắn rõ ràng là không nghĩ đến chuyện từ hôn với Tô Yên. Cô trăm phương nghìn kế phải ở bên hắn, cũng vì hắn cũng thích cô. Cô hoảng hốt không nghĩ ra cách nào, liền thử đưa ra lời chia tay. Bạch Hoành Vũ phẫn nộ nói với cô tuyệt đối không có khả năng. Điện thoại vừa ngắt, cô lại nằm ở trên giường cười vui vẻ. Nội tâm lạnh buốt giống như được ngọn lửa sưởi ấm. Chỉ là họ đã rất lâu rồi không gặp nhau. Đã bao lâu không gặp? Cô cũng đã quên rồi. Sáu tháng cuối năm là đoạn thời gian rất dài, cô cũng không đi học. Ân, bởi vì không có tiền ăn cơm. Học tập là con đường duy nhất, nhưng phải ăn cơm mới có thể đi học được. Cô liều mạng kiếm tiền, một ngày 3 việc. Khó khăn vất vả đến mấy cũng không dám bỏ. Ngày này qua ngày khác. Lúc mẹ cô biết cô và Bạch Hoành Vũ ở bên nhau, khi nào cũng thúc giục đòi quà từ Bạch Hoành Vũ, em trai vừa ý đôi giày chơi bóng, mẹ muốn vòng tay vàng. Cô đều cười ôn nhu nhẹ nhàng từ chối. Mẹ cô đương nhiên cảm thấy từ nay về sau việc chi tiêu của cô đều do Bạch Hoành Vũ giải quyết. Có lẽ là vì cô quá thích hắn, thế nên sinh ra một chút lòng tự trọng đáng thương. Cô nỗ lực duy trì, mỗi ngày một túi mì ăn liền, đói bụng thì uống nước, uống đến khi căng bụng liền sẽ không thấy đói nữa. Cô từ nhỏ đã phải chịu đựng qua rất nhiều đau khổ. Nhưng lần này cô lại thật sự cam tâm tình nguyện chịu ải khổ này. Dùng số tiền này, liều mạng làm theo những điều mẹ cô yêu cầu. Không biết rốt cuộc là mấy tháng. Cô kiệt sức ngất trên đường trở về nhà. Khi tỉnh lại dựa vào ven tường, lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Bạch Hoành Vũ . Lúc này mới bỗng nhiên phát hiện ra, từ lúc nói chia tay đến giờ đã một tuần, hắn ta cũng không liên hệ cho cô. Cô ngây ngốc ngồi tại đó, trì hoãn một hồi lâu. Ahhh, sự thật bọn họ đã chia tay. Cho nên, mấy tháng nay cô nỗ lực làm việc thật đáng thương. So mấy ngày này với thời gian sống mười chín năm của cô còn buồn cười hơn. Cô cười, cười bản thân khổ sở như thế này còn muốn được yêu. Dù là chỉ nhận tình cảm không nhận tiền. Từ hồi ức, cô bị âm thanh ồn ào náo động hấp dẫn trở về thực tại. Trên mặt cô vẫn là nụ cười ôn nhu ấy, bình tĩnh hất tay Bạch Hoành Vũ. "Hoành vũ, đừng như vậy, sẽ làm người khác hiểu lầm." Vừa dứt lời, cô đã bị người ở phía sau kéo qua. Sức lực vô cùng lớn, khiến tay cô phát đau. Vừa quay đầu lại, liền đâm vào trong lòng An Cảnh Châu , Mặt An Cảnh Châu đầy âm trầm, đầu tiên là liếc mắt nhìn Bạch Hoành Vũ, sau đó lại cúi đầu nhìn Tần Huyên Nhu. "Không nghĩ tới chỉ đến quán bar này đã có thể gặp được người quen, em có phải rất vui không?" Hắn nói lời này, tay càng nắm chặt cánh tay cô, như phải bóp nát mới thoả mãn. Bạch Hoành Vũ vừa thấy hắn, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi "An Cảnh Châu, buông ra tay cô ấy ra." An Cảnh Châu cười lạnh. "Bạch Hoành Vũ, cậu thật sự coi mình là lớn nhất a." Anh em chí cốt bên cạnh An Cảnh Châu đều sửng sốt. Hôm nay anh Cảnh làm sao thế? Khẩu khí sao lại như vậy? Hai nhà Bạch An chính là thế giao. Trước kia, anh Cảnh đã tự mình nói thế, vậy mà giờ lại chọc Bạch Hoành Vũ, còn không sợ lão gia tử tìm hắn gây phiền toái. Hiện giờ còn tự mình phá vỡ mối quan hệ giữa hai nhà?? Sắc mặt Bạch Hoành Vũ ngày càng khó coi. Không khí giằng co hai bên vô cùng nghiêm trọng. Nữ nhân váy đỏ nổi bật bỗng chạy đến đứng ở trước mặt An Cảnh Châu, ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt tràn đầy ngưỡng mộ.