Nguyên thân tên Tô Yên.
Đương kim nữ đế sắp kế vị Thiên Thánh quốc.
17 tuổi.
Trong lúc trốn ra ngoài cung du ngoạn, bị người đánh lén, bất tỉnh nhân sự.
Khi nguyên thân tỉnh lại, đã là ở trong miếu.
Mà đã có một vị "thế thân" của nàng, bước lên bảo tọa hoàng đế.
Kế nhiệm ngôi vị nữ đế.
Nguyên thân bị chuyện này đả kích mà không ăn không uống, vẫn luôn nằm trong ngôi miếu này khóc thút thít.
Sau đó liền hôn mê một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại, là hiện tại.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Nguyện vọng của nguyên thân là đoạt lại ngôi vị nữ đế của chính mình."
Tô Yên nghe xong, lông mi đen nhánh giật giật.
Nàng nghi hoặc hỏi
"Nguyên thân cuối cùng thế nào?"
Tiểu Hoa trả lời
"Sau này nguyên thân hồi cung muốn đoạt lại thân phận của chính mình, bất quá nàng thân cô thế cô, không có thế lực, hơn nữa cũng không có ai tin tưởng nàng. Cuối cùng bị phán tội giả mạo hoàng gia thiên tử, xử tội chém đầu."
Tiểu Hoa vừa nói vừa thở dài
"Vị nữ đế này cũng thật thảm."
"Thời đại này nữ tôn nam ti sao?"
"Không phải. Chỉ là bởi vì nàng là huyết mạch cuối cùng của hoàng thất Tô gia. Còn được Nhiếp Chính Vương Tư Đồ Tu tận lực bảo vệ mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế."
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm"
Sau đó, thành thành thật thật cầm lấy màn thầu trong tay, tiếp tục ăn.
No bụng trước đã rồi mới nói đến việc đoạt lại ngôi vị.
Nam tử vừa mới đưa màn thầu cho Tô Yên thấy nàng đã ăn xong rồi.
Trên mình mang theo nụ cười như tắm gió xuân, hỏi nàng
"Cô nương có muốn ăn thêm không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không ăn được nữa."
Thân thể này ăn uống quá ít đi.
Ăn một cái màn thầu liền no.
Nam tử đại khái cảm thấy Tô Yên có một thân một mình.
Trầm ngâm một chút liền nói tiếp
"Tại hạ Triệu Mộ, muốn đến kinh thành đi thi, cô nương có cần tại hạ trợ giúp không?"
Tô Yên lắc đầu
"Không cần."
Triệu Mộ đi đến trước mặt Tô Yên, an ủi
"Cô nương không cần sợ, tại hạ không phải người xấu, chỉ là lo lắng cô nương một thân một mình bên ngoài thật sự nguy hiểm. Không biết cô nương tên gọi là gì?"
Tô Yên ngẩng đầu,
"Tô ······"
Nàng vừa mới nói một chữ.
Tiểu Hoa liền chặn ngang
"Ký chủ, ở Thiên Thánh quốc, họ Tô là họ của hoàng thất, bá tánh dân thường không có họ này. Đây là điều tối kỵ. Mọi người đều biết tên của nữ đế là Tô Yên. Nếu chị nói mình cùng tên với nữ đế, sẽ bị ban chết."
Tô Yên mới nói một chữ, chữ sau liền nuốt trở lại.
Nàng mới vừa tỉnh lại giọng nói có chút nghẹn.
Hơn nữa trên thế giới này chỉ còn có một người họ Tô.
Triệu Mộ nghe nàng nói ra một chữ, dò hỏi
"Tống? Là Tống cô nương?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Khuôn mặt trắng bệch như không có máu nhìn qua có chút đáng thương.
Nàng gật đầu
"Đúng vậy"
Triệu Mộ lại hỏi
"Tống cô nương tên ra sao?"
"···· Tô."
"Nguyên lai là Tống Tô cô nương, đã hỏi hơi nhiều, xin lỗi."
Tô Yên dựa vào vách tường, nghỉ ngơi trong chốc lát.
Một cái màn thầu vừa ăn kia bắt đầu phát huy công hiệu.
Nàng khôi phục chút thể lực.
Tô Yên đỡ tường đứng dậy đi ra ngoài.
Triệu Mộ kinh ngạc
"Cô nương còn cần nghỉ ngơi nhiều."
Tô Yên lắc đầu
"Ta còn có việc phải làm."
Triệu Mộ nhìn nàng một mình, hơn nữa lại gầy yếu đơn bạc như thế, thật sự là không yên tâm.
Liền đi theo Tô Yên ra ngoài.
Bất quá vẫn là không trực tiếp tùy tiện tiến lên quấy rầy mà duy trì khoảng cách 3 mét đi theo phía sau Tô Yên.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, vị thư sinh kia vẫn luôn đi theo chị. Hắn có phải coi trọng chị rồi không?"
Tô Yên đôi mắt trong suốt, chậm rì rì lên tiếng:
"Đó là chuyện của hắn."
Không liên quan tới nàng.
Tiểu Hoa vốn còn đang muốn bát quái liền thành thành thật thật im lặng
Đi mãi, đi mãi.
Phía trước liền truyền đến âm thanh giao chiến.
"Bảo hộ Vương gia rời đi trước!!"
Nàng ngẩng đầu nhìn.
Chỗ nàng đứng là một khúc cua, lại cách rừng cây nên không nhìn ra được phía bên kia rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ là cách xa như vậy mà nàng vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh nồng.