Sáng sớm hôm sau, Nấm Linh Chi bị cắt thành từng phần nhỏ, nấu thành cháo.
Tô Cổ ăn một chút, còn lại đều bị đồng chí Tiểu Hồng bưng đi hết.
Lại nói Tô Yên cùng Quân Vực.
Quân Vực mỗi ngày đều quấn lấy Tô Yên, quả thực chính là một tấc cũng không rời.
Đương nhiên không phải một hai muốn lăn giường, cũng chỉ đơn giản là bám dính lấy cô.
Chỉ cần Tô Yên lộ ra chút biểu cảm muốn cùng hắn tách ra, đồng chí Quân Vực cũng sẽ không nói lời nào, chỉ là ánh mắt nhìn Tô Yên liền trở nên vô cùng u oán.
Sau đó nói một ít lý lẽ.
Cái gì mà, có vẻ Tiểu Quai không hề thích ta.
Hoặc là, Tiểu Quai là thích cái phân thân kia hơn sao?
Một câu một câu, cuối cùng khiến Tô Yên đi đến đâu cũng phải mang hắn theo.
Rốt cuộc Trình Quân Dư ở nhà tù cũng được thả ra, Quân Vực cũng biết là bắt sai người rồi.
Trình Quân Dư trước khi đi còn hung tợn nhìn chằm chằm Quân Vực, hoàn toàn không có bộ dạng thiếu gia ôn hoà như trước.
"Nguyên Tử Mật, tao sẽ không bỏ qua mày."
Thời điểm gã nói những lời này, đồng chí Quân Vực đang làm bộ bị đau với Tô Yên.
Tô Yên nắm tay hắn, hoàn toàn không chú ý đến Trình Quân Dư, vừa nhìn vừa hỏi
"Miệng vết thương lại nứt ra rồi?"
Quân Vực
"Có lẽ vậy."
"Rất đau?"
"Ừm -"
Đồng chí nào đó đến mắt cũng không nháy một cái, dứt khoát trả lời.
Hắn vẫn nhớ rõ, Trình Quân Dư này từng thổ lộ với Tiểu Quai.
Gióng trống khua chiêng ở trên sân khấu, nghe nói còn hẹn hò vài ngày, mỗi ngày bắt Tiểu Quai ca hát cho gã nghe.
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ tới, Quân Vực nhìn Trình Quân Dư càng không thể nào thuận mắt.
Tô Yên nghi hoặc hỏi
"Muốn đi gặp bác sĩ sao?"
Quân Vực rũ mắt, bỗng nhiên nói một câu
"Tiểu Quai trước nay chưa từng hát cho ta nghe."
Tô Yên sửng sốt
"Sao cơ?"
Không phải đang nói miệng vết thương trên cánh tay sao?
Sao đột nhiên lại chuyển tới ca hát rồi?
Đúng lúc này, Tiểu Hoa hưng phấn kêu
"Ký chủ, tìm được cách rời khỏi nơi này rồi!"
Bởi vì thời không có vấn đề, Tô Yên liên tiếp xuyên qua hai thế giới.
Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn bám sát manh mối.
Cực cực khổ khổ tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng xem như tìm được phương pháp.
Tô Yên đang muốn hỏi, Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, cổng đã mở rồi, chị có thể rời đi sau một nén nhang nữa! Chị có vui không??"
Tô Yên nghe xong, nhìn Quân Vực trước mắt.
Người nào đó cũng không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu, nhìn qua giống như bị Tô Yên bạc đãi.
Tô Yên hỏi Tiểu Hoa
"Một nén nhang?"
"Đúng vậy, ký chủ."
Đang nghĩ ngợi, liền nghe âm thanh Tiểu Hồng truyền đến
"Yên Yên, Yên Yên, cho chị cháo."
Nó cao hứng bưng một cái chén chạy tới.
Chờ đến khi chạy tới trước mặt Tô Yên, một chén cháo kia chỉ còn lại có một ngụm.
Ở trên đường tới đây, đồng chí Tiểu Hồng ăn vụng từng ngụm từng ngụm.
Tô Yên duỗi tay cầm lấy, nói
"Đi tìm Tô Cổ."
Tiểu Hồng gật đầu
"Vâng!"
Nói xong, lập tức dùng đôi chân ngắn chạy như bay đi.
Quân Vực bên cạnh cau mày.
Vốn là Tô Yên kéo cánh tay hắn, không biết từ khi nào, thành hắn ôm Tô Yên.
"Em phải đi?"
Giọng nói của hắn quái quái.
Tô Yên gật đầu
"Ừm."
Nói xong, cô nhìn Quân Vực.
Hắn không nói gì, trên mặt đầy vẻ ủy khuất.
Yên tĩnh thật lâu sau, Tô Yên chủ động nói
"Lời anh vừa mới nói, là có ý gì?"
Quân Vực liếc cô một cái
"Là như thế đó."
Nói xong, lại bồi thêm một câu
"Về sau còn rất nhiều cơ hội."
Rất nhanh, Tiểu Hồng dẫn theo Tô Cổ tới.
Tô Yên không nói gì, chỉ vung tay ném hai đứa nó vào trong không gian.