Tang Lạc bụm mặt, vẫn đang trong hình dạng Bạc Phong, một đôi mắt nước mắt lưng tròng, tràn đầy không thể tin tưởng
"Cô, cô, cô đánh tôi?"
Tô Yên nhắm mắt,
"Tôi chẳng những đánh cô, tôi còn muốn lột da hồ ly của cô."
Sau đó, mở to mắt liền muốn động thủ.
Lần này Tang Lạc tức khắc nhảy cách ra mấy thước.
Mà tay phải bị đông lại, run lên, băng vỡ ra, cánh tay khôi phục bình thường.
Cây dù đỏ trong tay Tang Lạc căng ra, che khuất trên đỉnh đầu, đầu ngón tay ở giữa không trung nhẹ điểm vài cái, cũng không biết khoa tay múa chân cái gì.
Sau đó khuôn mặt lại khôi phục thành bộ dáng Tô Yên, cười tủm tỉm lên tiếng
"Lão đại, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô rơi rụng, năng lực khẳng định không thể so với khi toàn thịnh, nếu là chết ở trong tay tôi, cũng ngàn vạn đừng trách tôi a. Dù sao lúc trước quy củ là cô định, ai giết được cô thì người đó đứng đầu chín vị chủ thần."
Nói xong, Tang Lạc tùy tay đùa nghịch một chút tóc, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.
Lúc này, Tô Yên trong đầu xuất hiện thanh âm Tiểu Hoa
"Ký chủ, cô ta chính là chủ thần xếp hạng thứ sáu, Tang Lạc sao?"
"Ân"
"Ưm, Tiểu Hoa cũng không biết vì cái gì, vừa mới trong nháy mắt bị mê hoặc, cảm thấy cô ta thật xinh đẹp."
Tiểu Hoa phi thường thành thật nói ra suy nghĩ.
Dù sao nó chỉ là một cái hệ thống phụ trách giúp chủ ký chủ xuyên qua vị diện.
Các chủ thần... nó vẫn là nghe ký chủ đi.
Tô Yên lên tiếng
"Cô ta là cửu vĩ hồng hồ, thông thạo mị thuật tối cao của Hồ tộc."
Tiểu Hoa vừa nghe, có chuyện thực nghi hoặc
"Vậy cô ta là nam nhân hay là nữ nhân?"
"Có thể nam có thể nữ, xem tâm tình."
"Là... lưỡng tính??"
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, trả lời
"Có thể lý giải như vậy."
Một người một hệ thống ở cửa đàm luận, mặt trời dần xuống núi.
Sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Không biết khi nào trợ lý Trương đã lái xe đến, ngừng ở trước mặt Tô Yên.
Bạc Phong từ trên xe đi xuống.
Không biết vì cái gì, nhìn qua sắc mặt thực tái nhợt.
Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, sau đó ôm lấy cô.
Quân Vực ngã vào đầu vai cô, thở dài.
Tô Yên nhận thấy được hắn suy yếu, nhẹ nhấp một chút môi.
Ôm hắn.
Thật lâu lúc sau, lên tiếng
"Yêu hồn của anh thực suy yếu."
"Bé ngoan thật là lợi hại, thế nhưng đoán ra."
Quân Vực câu môi cười một chút.
Tô Yên lại lần nữa ra tiếng
"Anh có thể ở chỗ này ngốc bao lâu?"
"Không biết, khả năng nửa năm, cũng có thể ba tháng."
Khi nói chuyện, cái trán đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Tô Yên vẫn luôn không nói chuyện.
Quân Vực trên mặt mang theo tươi cười, một bộ dáng lười nhác.
"Bé ngoan, yêu hồn của anh bị tổn thương nghiêm trọng, tu vi bị hủy, hiện tại cả một con ruồi bọ đều đánh không chết. Anh làm bậy nhiều như vậy, về sau có thể bị người khác đánh chết hay không?"
Tô Yên ôm hắn, nhấp môi, thực nghiêm túc
"Sẽ không."
Cô sẽ không để cho người khác động hắn.
Quân Vực vẫn là bộ dáng lười biếng kia, chỉ là sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt
"Nghe ý của bé ngoan, là về sau sẽ bảo vệ anh?"
"Ân"
Cô đồng ý.
Quân Vực ngã vào đầu vai cô, một câu lại một câu, khóe môi gợi lên tươi cười càng lúc càng lớn
"Bé ngoan muốn nuôi anh sao?"
"Muốn."
Cô trả lời nghiêm túc.
"Mỗi câu nói của bé ngoan, anh đều nhớ rõ. Anh rất khó nuôi a."
"Em sẽ tận lực nuôi anh."
Cô nghiêm túc trả lời.
Quân Vực lần này bật cười lên.
Môi tái nhợt, ở trên má Tô Yên hôn xuống.
"Anh là của bé ngoan, về sau, nuôi như thế nào, đều do bé ngoan định đoạt."