Tô Yên hờ hững đáp
"Đó là chuyện của ta."
Cự Phong nghe lời này của cô, hắn nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia sáng
"Cô thật sự có ái muội với Yêu Vương."
Gã ngừng lại một lúc,
"Vậy chắc hẳn cô cũng biết, vị Yêu Vương tân nhiệm này gây thù chuốc oán rất nhiều? Nếu cô không hợp tác, một ngày nào đó, ta đả thương người tình của cô, cô cũng không nên hối hận nha."
"Ngươi chưa có thực lực đó."
Lời này của cô, xác thật vô cùng chọc tâm.
Vừa nói ra liền làm Cự Phong nghẹn lời.
Hắn ta lộ ra nụ cười quỷ dị
"Ta không, nhưng có người có. Trên thế giới này có rất nhiều người muốn giết chết hắn."
Tô Yên trầm mặc thật lâu, nửa ngày sau mới lên tiếng
"Nhiều ngày nay, ngươi đều ở đây quan sát ta sao?"
Cự Phong cho rằng Tô Yên đã bắt đầu lung lay
"Yêu Vương điện có nhiều việc thú vị như vậy, ta làm sao rời đi được cơ chứ?"
Gã vừa nói vừa tới gần Tô Yên.
Hoa đào xung quanh lại lần nữa cuốn lên, vòng xung quanh cô
"Ta chỉ cần Cửu Long lưu ly châu, không cần mạng của hắn. Nhưng nếu cô không hợp tác với ta, đến lúc đó, những tên địch nhân kia có muốn mạng của hắn hay không, ta cũng không chắc chắn..."
Gã thấp giọng cười.
Lời nói của gã đâu đâu cũng là uy hiếp tính mạng của Lục.
Đang nói, bỗng nhiên một đạo lệ khí mạnh mẽ xuất hiện.
Tô Yên cảm thấy bên hông bị kéo mạnh, cô bị người nào đó ôm chặt vào trong lòng.
Giây tiếp theo, Cự Phong phun ra một ngụm máu, bị đánh bay ra ngoài.
Tô Yên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt âm u của Lục.
Lục rũ mắt nhìn Tô Yên.
Bàn tay bên hông nàng càng dùng sức.
"Tìm được đồ vật rồi?"
Ngữ điệu quái quái, nghe không ra cảm xúc.
Tô Yên đáp
"Còn chưa tìm được."
Lục nhìn vẻ mặt vô tội của Tô Yên, rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Khẩu khí u ám lạnh lẽo
"Tới đây tìm đồ vật, hay là tới tìm nam nhân?"
Tô Yên yên lặng duỗi tay ôm lấy hắn
"Tìm đồ vật."
Cô khẳng định lại một lần nữa.
Cự Phong phun ra một ngụm máu, tất nhiên là rơi vào tình thế bất lợi.
Gã nhìn Tô Yên, nói một câu
"Sau này chúng ta sẽ gặp lại."
Tô Yên cũng không thèm nhìn gã.
"Ta không thân với hắn ta."
Thân ảnh Cự Phong biến mất trong bóng đêm.
Trong rừng đào, chỉ còn lại cô và Lục.
Lục ngẩng đầu nhìn bốn phía.
Ánh trăng, rừng đào, cánh hoa.
Quả nhiên là một nơi lý tưởng để hẹn hò.
Tô Yên kéo Lục trở về, vừa đi vừa nói
"Ta với hắn ta không có việc gì xảy ra cả, chàng phải tin ta."
Lục hạ mí mắt.
Đối với điều Tô Yên nói, dĩ nhiên là hắn tin tưởng.
Cô đã nói, người cô thích là hắn.
Nhưng rất khó để đảm bảo nam nhân kia có quỷ trong lòng hay không.
Chỉ cần nghĩ đến lúc hắn chưa tới đây, nam nhân kia tình chàng ý thiếp với Tô Yên.
Nghĩ thôi đã thấy khó chịu.
Càng nghĩ, sắc mặt hắn càng thêm u ám.
"Nàng chạy nhanh như vậy, là vội vàng muốn đi gặp hắn ta sao?"
Hắn hỏi đi hỏi lại, rõ ràng rất có chấp niệm với việc này.
Tô Yên nghiêm túc
"Không phải."
Cô vừa nói vừa kéo tay hắn.
Tay trái hắn vốn đang quấn băng gạc, hiện giờ băng gạc đã thấm máu.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Lục
"Chàng không đổi dược sao?"
Lục cúi đầu
"Không phải nàng cũng không chịu tới gặp ta hay sao?"
Hắn vừa nói lời này liền làm cho Tô Yên sửng sốt.
"Hai chuyện này có liên quan sao?"
Lục nắm chặt tay Tô Yên, ôm cô vào trong ngực
"Nàng không chịu đến gặp bổn vương, bổn vương biết đổi dược như thế nào?"
Hắn nói vô cùng đúng lý hợp tình.
Nếu đầu óc không kịp nảy số, còn tưởng rằng người làm sai là Tô Yên đấy.
Tô Yên còn chưa nói gì, hắn lại chua ngoa nói một câu
"Không tới tìm bổn vương, mà lại có thời gian tới đây gặp dã nam nhân."