Tô Yên xách váy, đi ra ngoài.
Hiện tại 11 giờ, chờ về đến nhà, hẳn là cũng kịp lúc.
Chỉ là cô bên này mới đi ra, liền thấy được Tần Hiên Vũ đứng ở bên ngoài.
Hắn mặc tây trang màu trắng, lẳng lặng đứng ở đằng kia.
Hắn nhìn chằm chằm Tô Yên từ bên trong đi ra, ánh mắt kia làm người nhìn lạnh cả sống lưng.
Nhưng mà hắn cúi đầu thực mau, che khuất tầm mắt.
Chờ đến khi ngẩng đầu, đã khôi phục lại bộ dáng ngày thường.
Tần Hiên Vũ nói
"Tôi muốn nói chuyện cùng cô."
Tô Yên nhìn hắn.
"Tôi không muốn."
Nói đoạn cô muốn đi thẳng về phía trước.
Kết quả bị Tần Hiên Vũ ngăn trở đường đi.
Hắn cười rộ lên
"Đi thôi, nói chuyện với tôi, có lẽ, cô sẽ cảm thấy hứng thú."
Tiểu Hoa khẽ meo meo
"Ký chủ, chị đánh không lại hắn."
Tô Yên trầm mặc, nhìn tay mình một chút.
"Ân"
Cô lên tiếng, tỏ vẻ đồng ý lời Tần Hiên Vũ.
Trong hội trường, ánh mắt Hoắc Từ không có rời khỏi Tô Yên, ẩn ẩn còn nhìn thấy có một người ngăn trước mặt cô.
Sau đó, cô liền đi theo người ta rời đi.
Thấy vậy, hắn mau chóng đuổi theo, ngay cả Triệu Tinh Thần gọi hắn cũng không có nghe được.
Cũng không phải hắn lo cô thích người khác.
Chỉ là vừa mới nãy hắn bị mai phục, hiện giờ cô lại đi theo người không rõ rời đi, sợ cô gặp được nguy hiểm.
Một bên khác, Tô Yên đi theo phía sau Tần Hiên Vũ.
Dọc theo cầu thang đi xuống, đến hoa viên phía sau.
Cũng không biết đi được bao lâu, hắn rốt cuộc đứng yên.
Chung quanh đen kịt, ngay cả ánh đèn cũng không có, chỉ có trăng tròn chiếu sáng trên trời.
Tô Yên hỏi nghiêm túc
"Cậu muốn nói cái gì?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn trăng tròn.
"Cô cảm thấy buổi tối hôm nay ánh trăng đẹp hay không?"
Tô Yên không nói chuyện.
Tần Hiên Vũ lúc này mới quay đầu xem Tô Yên.
Hắn cười nói
"Tôi biết, cậu cùng Hoắc Từ có quan hệ."
Tô Yên
"Sau đó?"
"Tôi có điểm tò mò, cô thích hắn ở điểm gì."
"Cái gì cũng thích."
Dù cô thực nghiêm túc nói lời này, nhưng Tần Hiên Vũ nghe vào tai lại cực kỳ giống có lệ.
Tần Hiên Vũ tỏ vẻ chắc chắn, nói
"Cô không phải là thích cái túi da của hắn sao?"
Tô Yên không nói chuyện.
Tần Hiên Vũ từng bước một đi tới phía cô.
"Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, Hoắc Từ đúng thật là trừ bỏ vẻ ngoài kia thì không còn chỗ đáng khen nào cả."
Tô Yên gật đầu, tỏ vẻ nghe được.
Nói
"Còn có chuyện khác không? Nếu không có, tôi phải đi."
Nói xong, Tô Yên liền muốn rời đi.
Tần Hiên Vũ duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô.
Tô Yên nhìn về phía hắn ta,
"Còn có việc?"
Hắn cười,
"Cô cảm thấy, tôi như thế nào?"
"Không thế nào."
Tần Hiên Vũ cười một tiếng, buông lỏng tay ra.
"Cô không cần phủ quyết nhanh như vậy, nhìn kỹ, có lẽ, sẽ có điểm cô thích."
Dưới ánh trăng, Tần Hiên Vũ mỉm cười với Tô Yên.
Hoắc Từ đứng rất xa, dưới đèn đường, tầm mắt hắn sâu kín nhìn chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.
Không nghĩ tới, thật đúng là hẹn hò với người khác.
Cho nên, cô vội vã nói phải rời khỏi, chính là vì muốn gặp người con trai này?
Nghĩ như vậy, Hoắc Từ bị đè nén.
Dưới sự tức giận, hết thảy đều bắt đầu mất khống chế.
Cho nên, cô cự tuyệt hắn, nói cái gì mà chưa thành niên, đều là cố ý có lệ hắn?