Tiểu Hồng sợ Tô Yên tức giận.
Nhìn thấy mình chạy không được, đảo mắt liền ôm cánh tay lấy Tô Yên
"Yên Yên, thực xin lỗi!"
Vừa mới nãy còn căm giận. Hiện giờ liền lật mặt giả vờ đáng thương?
Tô Yên cúi đầu xem nó
"Không cần nói xin lỗi cùng ta. Em đánh hắn."
Tiểu Hồng không muốn nói xin lỗi với người kia. Nhưng là nhìn thoáng qua cái đuôi mình đang bị nắm chặt, giống như nếu nó không nói, Tô Yên sẽ không để mình đi.
Cuối cùng, vẫn phải há mồm
"Thực xin lỗi."
Giọng nói non nớt của trẻ con vang lên.
Cố Ngu trầm mặc.
Tô Yên nắm chặt cái đuôi của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng nhìn trái nhìn phải, thanh âm lớn chút
"Thực xin lỗi!"
Cố Ngu vẫn là trầm mặc.
Tiểu Hồng cảm thấy người này rất có khả năng là kẻ câm.
Nó nói xong muốn chạy, Tô Yên lại kéo cái đuôi không buông ra.
Kết quả là, Tiểu Hồng đứng ở chỗ đó, ngọng ngịu nói mười phút câu "thực xin lỗi".
Rốt cuộc nghe được Cố Ngu trả lời một tiếng
"Ân"
Lúc này, Tô Yên mới buông lỏng tay ra.
Miệng Tiểu Hồng đã mỏi nhừ, quấn đuôi mau chóng chạy đi.
Yên Yên cùng tên nam nhân thúi kia hợp nhau tới khi dễ nó.
Hừ!
Đồng chí Tiểu Hồng hoàn toàn đã quên, ban đầu là ai khiêu khích ai.
Tô Yên nhìn Cố Ngu, không biết vì sao, cô cảm thấy cảm xúc của hắn có vẻ tốt hơn một chút. Nhưng mà tơ máu trong mắt rất nhiều.
Một ngày một đêm không ngủ. Chỉ sợ cứ tiếp tục như vậy, thân thể sớm muộn gì cũng sẽ suy sụp.
Cô liền ấn người ở trên giường, duỗi tay che lại mắt hắn
"Ngủ."
Nửa giờ sau, Tô Yên nâng tay lên, lông mi Cố Ngu run run, rõ ràng là không ngủ.
Cô nghi hoặc
"Lúc ở nhà, anh ngủ kiểu gì?"
Thật lâu lúc sau mới nghe được hắn trả lời một câu
"Ôm, bí đỏ."
Tô Yên sửng sốt.
Ôm bí đỏ?
Nhưng là trong nhà cô không có bí đỏ.
Nghĩ nghĩ, cô cởi quần áo rồi nằm lên trên giường.
Tắt đèn đi, ôm lấy người.
Nghiêm túc nói
"Anh coi em thành bí đỏ, ôm ngủ là được rồi."
Thân thể Cố Ngu cứng đờ. Sau đó chậm rãi thả lỏng lại. Nâng tay lên ôm lấy Tô Yên.
Cô thực mềm, so với bí đỏ nhà hắn còn mềm hơn.
Hương thơm rất dễ ngửi, bí đỏ nhà hắn cái mùi gì cũng không có.
Nghĩ như vậy, mười phút sau, Cố Ngu lâm vào ngủ say.
Tô Yên nhìn hắn một cái. Không thể tưởng được có một ngày, cô còn có thể thay thế tác dụng của bí đỏ làm hắn ngủ.
Một đêm qua đi.
Ngày hôm sau, 9 giờ, Cố Ngu tỉnh lại.
Mở mắt ra liền phát hiện mình đang ôm Tô Yên ngủ.
Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe môi nhẹ nhàng cong lên, tâm tình nhìn qua thực tốt.
Tơ máu trong mắt rút đi, quầng thâm mắt cũng phai nhạt rất nhiều. Nhìn qua có tinh thần không ít.
Cố Ngu duỗi tay ôm sát một chút.
Ân, quả nhiên cô rất tốt.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền biết cô rất tốt.
Mười phút sau, Tô Yên tỉnh lại.
Vừa tỉnh liền phát hiện Cố Ngu đang không chớp mắt nhìn chằm chằm mình.
Cô nói
"Chào buổi sáng"
Cố Ngu gật gật đầu.
Tô Yên xoa xoa tóc, nhìn thoáng qua thời gian
"Hôm nay thứ hai, anh phải đi học đúng không?"
Cố Ngu gật đầu.
"Rời giường, đi học."
Nói rồi cô đi vào phòng vệ sinh.
Hai mươi phút sau đi ra thì phát hiện hắn còn chưa rời giường. Hơn nữa trên mặt đất đầy quần áo.
Cô nghi hoặc
"Không phải nên đi học sao?"
Cố Ngu lấy chăn bọc mình đến kín mít, chỉ lộ một cái đầu.
Chậm rì rì nói
"Thay quần áo."
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Gương mặt hắn có chút phiếm hồng, tầm mắt yên lặng dịch hướng một bên.
"Quần áo, bẩn."
Khó được khi hắn chủ động nói.
Tô Yên nhìn thoáng qua quần áo trên đất.
Ân, xem ra là cởi đến sạch sẽ, trần như nhộng.