Tiểu Hồng không thèm quan tâm
"Yên Yên!! Chúng ta đi mau!!"
Tô Yên nhìn lướt qua, Tô Cổ bỗng nhiên nói to
"Dừng lại!"
Tiểu Hồng bị ánh mắt của Tô Yên dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn đứng im không dám lộn xộn nữa.
Tô Yên nhìn Nam Minh chằm chằm.
Nàng chậm rãi mở miệng
"Ngươi không muốn sống, ta tiễn ngươi."
Vừa dứt lời, nàng xoay cổ tay, lắc tay thủy tinh hình giọt mưa trên cổ tay Tô Yên chợi phát ra ánh sáng màu đỏ làm người ta đau mắt.
Tay phải nàng cầm cây trâm bỉ ngạn.
Nam Minh còn chưa kịp nhìn rõ thân thủ của Tô Yên.
Giây tiếp theo.
Phanh!
Cây trâm đã chọc thẳng vào ngực hắn ta.
Nam Minh sửng sốt, sắc mặt biến đổi.
Tốc độ nhanh như vậy.
Vừa rồi là thế nào?
Thần lực sao?
Không có khả năng, Minh giới sẽ áp chế tất cả những người có thần hồn và cả yêu hồn.
Những người đó tới nơi này sẽ không khác gì phàm nhân.
Tô Yên nắm chặt cây trâm, cúi đầu, vừa đâm vừa ngoáy vào sâu trong cơ thể gã.
Nửa ngày sau, nàng ngẩng đầu, bâng quơ nói ra ba chữ
"Người bất tử?"
Nam Minh có ý định phản kháng.
Lại bị Tô Yên kéo lại.
"Vậy để ta xem xem, lửa địa ngục này có thể thiêu ngươi sạch sẽ không!"
Dứt lời, liền quăng Nam Minh ném vào dòng dung nham đỏ rực.
Gã thậm chí còn không có chút năng lực nào để phản kháng.
Tiểu Hoa đang ở trong cây trâm, không dám ho he một lời.
Nó vô cùng sợ hãi, sợ ký chủ coi nó là người xấu ném vào trong dòng dung nham kia.
Ô ô ô.
Ký chủ bị làm sao vậy?
Trời không hề mưa mà.
Vì sao toàn thân ký chủ lại tràn ngập sát khí như vậy chứ??
Ký chủ hiện giờ giống y chang những ngày mưa lớn.
Không đúng, tốt xấu gì ngày mưa ký chủ cũng sẽ cố gắng khống chế.
Khống chế sự bực bội cùng sát ý của chính mình.
Nhưng bây giờ, ...
Không giống vậy.
Liệu... liệu... ký chủ có muốn đánh sập Minh Giới luôn không?
Ô ô ô...
Càng nghĩ
Tiểu Hoa lại càng cảm thấy hưng phấn, kich động, lại có chút sợ hãi -. -
Nó thật sự sợ ký chủ ném nó đi mất.
Tô Yên nhìn dòng dung nham hừng hực thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Ánh sáng trên chiếc vòng tay ảm đạm dần.
Tô Yên xoa xoa giữa hai đầu lông mày.
Dòng dung nham đốt cháy mọi thứ càng lúc càng lợi hại, xung quanh đều bắt đầu sụp đổ.
Hiện tại tuy rằng Tô Yên vẫn có chút không giống nàng bình thường, nhưng đã có thể khắc chế được một chút.
Tiểu Hồng uốn lượn cái đuôi thành hình chữ S xuất hiện trước mắt Tô Yên.
"Yên Yên, chúng ta đi thôi"
Thành thành thật thật, ôn dịu ngoan thuận hết sức, không dám gào thét ầm ĩ như lúc nãy nữa.
Tô Yên nhìn nó, biết Tô Cổ cũng ở ngay đây.
"Trong không gian chỉ còn một ô trống. Một ô khác đã bị chiếm rồi."
Vừa dứt lời, Tiểu Hồng mất mát
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Em không muốn Cổ Vương phải ở lại đây..."
Cổ Vương
"······"
Cái con rắn ngốc này thế quái nào lại nghĩ người bị bỏ lại ở đây sẽ không phải là nó?
Tô Yên lên tiếng
"Em ăn Tô Cổ, hoặc là Tô Cổ ăn em."
Tiểu Hồng lập tức có chút giận dỗi, nhưng nhớ ra ánh mắt vừa nãy của Tô Yên, nó nhỏ giọng phản bác
"Yên Yên, chị chẳng nhẽ muốn nhét bọn em vào một ô đó, còn một ô khác cho người khác hưởng thụ một mình sao? Quá đáng!!"
Tô Cổ cố nén
"Há mồm."
Tiểu Hồng
"Ta không muốn ăn ngươi."
"Há mồm"
"Ta ·····"
"Không há ta đánh nát cái đầu rắn của ngươi."
Sau đó, Tiểu Hồng liền ngoan ngoãn mở miệng.
Sau đó Tô Cổ nói
"Ngậm miệng vào."
Lúc này, nó đã nằm yên vị trong bụng của Tiểu Hồng.
Tiểu Hoa hoài nghi ký chủ có chút gian lận.
Rõ ràng là hai vật còn sống.
Còn muốn gộp hai đứa nó thành một, nhét vào trong một ô không gian??