Nói xong, hắn hỏi
"Ân nhân tên là gì?"
"Tô Yên."
"Tên ân nhân thật là dễ nghe."
Phong Huyền thấy Tô Yên cẩn thận đỡ hắn.
Ân.
Đây là lần đầu hắn được người nâng.
Vị ân nhân này của hắn nhìn cũng thật ngon miệng.
Chờ hắn hết hứng thú liền ăn nàng.
Hắn nuôi nhiều đồ vật như vậy, đây vẫn là lần đầu nuôi đồ ăn chơi.
Hình như. . cũng không tồi đâu.
Tô Yên xuyên qua cửa sau, nhìn cây hòe già trong viện.
Cây hoa hòe kia ở trong gió lay động xào xạc.
Nàng nhìn hắn
"Sao chàng lại bị nhốt vào nơi này?"
Phong Huyền cúi đầu, cả nửa ngày sau mới mở miệng
"Có người nhốt ta ở nơi này. Còn nói ai cứu ta, thì người đó chính là người ta muốn tìm."
Nói xong, Phong Huyền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh chuyên chú nhìn Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
"Chàng muốn tìm ai?"
Phong Huyền
"Chủ nhân của ta."
Nói xong, hắn cúi đầu, kéo lại cổ tay áo Tô Yên.
Hắn thấp giọng một câu
"Cô chính là chủ nhân của ta."
Tô Yên nghe xong, sửng sốt.
"Chàng không phải nhân loại?"
Phong Huyền lắc đầu.
"Không phải."
Tô Yên lại hỏi
"Chàng bị giam bao lâu rồi?"
"Thật lâu, ta vẫn luôn ở một mình dưới tàng cây hoa hòe kia."
Nói xong, Phong Huyền lại kịch liệt ho khan.
Thân hình run run, rất suy yếu.
Tô Yên nhìn hắn, đi ba bước liền khụ, một bộ dáng yếu đến không được.
Nàng đỡ lấy hắn.
Lông mi Phong Huyền run run
"Hy vọng chủ nhân không cần vứt bỏ ta."
Rõ ràng hắn còn cao hơn nàng, như thế nào lại thành nhóc đáng thương rồi?
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
Phong Huyền ngửi thấy trên người nàng có hương vị kẹo sữa dâu tây, ân, cũng không tệ lắm.
Khi Tô Yên rời khỏi này Di Hồng Viện, trong tay nàng cầm một vại rượu.
Còn có một vị thiếu niên ốm yếu.
Bởi vì vị thiếu niên này, Tô Yên không thể rời đi trấn Hoài Bắc ngay được.
Hắn ho khan đến lợi hại, sắc mặt cũng càng ngày càng trắng.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn là quyết định ở khách điếm một đêm, xem tình huống của hắn.
Chờ tới buổi tối, rốt cuộc thấy hắn ngủ rồi.
Tô Yên ngồi ở ghế trên, nhắm mắt lại
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ, sao vậy a?"
"Lâm Nhu kia vì sao biết ta sẽ tới chỗ này?"
"Cái này, cái này, ký chủ cảm thấy sao đây?"
Tiểu Hoa lo nguyên tắc công bằng công chính, tuy rằng nó biết, nhưng là nó không có cách nào lộ ra cho ký chủ a.
Tô Yên không nói nữa.
Mới qua chốc lát, Phong Huyền đang ngủ bỗng nhiên kịch liệt ho khan.
Nàng mở to mắt đi đến mép giường.
Nhìn kỹ hắn
"Làm sao vậy?"
Phong Huyền mở to mắt,
"Chủ nhân, cô sẽ rời khỏi ta sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Sẽ không."
Lông mi Phong Huyền run run
"Chủ nhân, ta gặp ác mộng."
Tô Yên nghi hoặc
"Ác mộng?"
Phong Huyền gật gật đầu
"Có một con hỏa điểu*, muốn ăn ta."
*chim lửa
Cơ hồ ngay khi Phong Huyền dứt lời.
Bên ngoài bỗng nhiên vọng tới một trận tiếng chim hót.
Không trung bên ngoài bừng sáng.
Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn đến phương hướng Tây Bắc, bầu trời bị lửa đỏ nhuộm thành một mảnh.
Sáng giống như ban ngày.
Ngọn lửa kia hừng hực thiêu đốt, phảng phất muốn thiêu toàn bộ ngọn núi phía Tây Bắc kia.
Tô Yên nhìn bên ngoài, lại nhìn Phong Huyền.
"Hỏa điểu?"
Phong Huyền cúi đầu, nhắm hai mắt lại
"Chủ nhân sẽ bảo hộ ta sao?"
Tô Yên gật đầu
"Sẽ"
Trên mặt Phong Huyền lộ ra biểu tình an tâm.
Ân.
Đồ ăn của hắn cũng thật tốt.
Có chút không nỡ ăn nàng.
Nhưng mà, đồ ăn tốt như vậy, không ăn thật đáng tiếc.
Tô Yên lôi kéo tay Phong Huyền.
Thực mau, Phong Huyền lại lại lần nữa lâm vào ngủ say.