Ngày đầu tiên, người trên xe việt dã và xe buýt đều bình an, không có việc gì xảy ra.
Nhưng sang đến ngày hôm sau, cả hai xe đều rất vội vã.
Từ sáng tới giữa trưa đã gặp phải 3 đợt sóng tang thi.
Đi vài bước, lại gặp một đợt, đi vài bước, lại gặp một đợt.
Chính vì vậy, lại cứu thêm được bảy người.
Do xe việt dã bị hỏng nên bọn họ đều ngồi lên xe buýt.
Trên xe tổng cộng có 19 người, thêm 7 người nữa, tổng là 26.
Bọn họ vừa mới trèo lên xe, đã nghe thấy một giọng nói không mấy thiện cảm
"Sao lại có người lên nữa? Có thấy phiền hay không hả, thật sự coi chúng ta là chúa cứu thế hả? Con mẹ nó, một đám toàn là thánh mẫu."
Gã nam nhân đó có khuôn mặt chữ điền, để đầu đinh, ngồi vắt chéo chân ở hàng ghế sau.
Gã vừa cất tiếng mắng người, lại có vài người phụ họa theo
"Đúng vậy, chậm trễ thời gian lên đường của chúng ta, đi đi dừng dừng, gặp không biết bao nhiêu tang thi. Còn dừng xe nữa, mạng của chúng ta cũng sắp không giữ nổi rồi."
Một khi nhắc tới tính mạng, đám người trên xe bắt đầu khẩn trương hẳn lên.
Tốc độ lên xe của Tô Yên là chậm nhất.
Chờ tới khi cô trèo lên đến xe, gã đầu đinh lại bắt đầu quát tháo
"Loại đàn bà yếu đuối như thế này giữ lại để làm gì? Sớm muộn cũng bị đào thải. Chậm chạp như vậy, là muốn liên lụy đến tất cả mọi người sao?"
Gã vừa nói xong, xe liền khởi động.
Tô Yên ngồi ở vị trí đầu tiên.
Có một quân nhân mặc quần áo ngụy trang đứng dậy
"Được rồi, đừng gây lộn nữa."
Gã đầu đinh kia vừa nhìn thấy người đứng lên chính là người đã bảo hộ cho bọn họ lần này, lập tức yên lặng.
Nở một nụ cười lấy lòng đầy dầu mỡ với người quân nhân.
Tô Cổ quay đầu, lãnh đạm liếc mắt một cái, sau đó lại quay đầu về.
Không nói một lời.
Tiểu Hồng vừa cắn tinh thạch vừa gật gù ngủ gật.
Nhưng vẫn nắm chặt bao tải trong tay, nhất quyết không buông ra.
Cho tới khi xe đi qua một cái hố lớn.
Xe rung lắc lợi hại.
"Cạch" một tiếng, bao tải trong tay Tiểu Hồng không cẩn thận rơi xuống.
Tinh thạch bên trong rơi ra đầy sàn xe.
Đám người trên xe trố mắt, kinh ngạc hô lên
"Tinh thạch??"
Ngồi phía sau Tô Cổ là một cặp vợ chồng, họ ôm một đứa nhỏ ba, bốn tuổi.
Đôi vợ chồng này nhìn qua cũng chỉ là người dân bình thường.
Gã chồng ngồi bên trong ra sức huých cánh tay bà vợ.
Bà vợ lập tức hiểu ý.
Buông đứa con ra, bởi vì xe rung lắc, đứa nhỏ liền ngã xuống sàn xe.
Bà vợ liền giả vờ đau lòng gào lên
"Trời ơi, con ngoan của mẹ."
Vội vàng đứng dậy bế đứa nhỏ lên.
Thuận tay, liền thò tay cầm một viên tinh thạch lên.
Nhưng mà...
Dùng chút lực, lại dùng thêm chút lực.
Tinh thạch giống như là mọc từ sàn xe lên, không hề nhúc nhích.
Bà ta cắn răng, ra sức giật.
Xe đong đưa,"ầm" một tiếng, đầu bà ta đập xuống sàn xe.
Nhưng dù có vậy, viên tinh thạch cũng vẫn nằm im tại chỗ, bà ta liền trở thành trò cười cho mọi người.
Tô Cổ lãnh đạm lên tiếng
"Tinh thạch trên sàn xe, là của tôi."
Bà vợ ngượng ngùng, xấu hổ trở về chỗ.
Gã chồng tức đỏ cả mặt, gằn giọng
"Đồ vô dụng."
Đứa nhỏ trong lòng bà vợ vì xe rung lắc dữ dội, hơn nữa vừa nãy còn bị thả ngã xuống sàn nên đau đến gào khóc lên.