Tô Yên đi qua, ngồi xuống
"Cậu có muốn ta ôm ngủ không?"
Hắn nhíu mày, lạnh nhạt nói
"Ngươi cho rằng mình là ai?"
Tô Yên nhớ tới mình vào lúc trời mưa.
Lúc ấy cô không thích người khác tới gần.
Cô sẽ bực bội, bao gồm cả Quân Vực.
Nhưng lúc Quân Vực ôm cô, hình như tâm tình cô sẽ tốt lên một chút.
Cho nên suy tư trong chốc lát, cô tới gần cậu nhóc, sau đó ôm lấy cậu.
Cơ thể của Lục tức khắc cứng đờ.
Tô Yên nhẹ nói
"Ngủ đi."
Nói xong, cô nhắm hai mắt lại.
Trong mắt Lục tràn đầy chán ghét, muốn đẩy Tô Yên ra.
Chỉ là hơn nửa ngày cũng không đẩy được.
Cuối cùng, liền bị cô ôm ngủ.
Hầu hết yêu tộc đều có khứu giác nhạy bén, Lục cũng vậy.
Thế nên cậu ngửi được trên người Tô Yên có hương vị nhàn nhạt của kẹo sữa.
Cũng không khó ngửi.
Cuối cùng chỉ đành cam chịu, vẻ mặt bực bội nhăn mày ngủ.
Cứ như vậy thời gian trôi qua một tháng.
Hai người rất ít khi giao tiếp.
Ăn cơm, ngủ, dưỡng thương, đổi được.
Hoặc thỉnh thoảng Lục sẽ trào phúng vài câu.
Vết thương trên người cậu nhanh chóng lành lại.
Chỉ mới một tháng đã gần như khỏi hẳn, tố chất thân thể tốt đến bất ngờ.
Có lẽ là biểu hiện của Tô Yên trong một tháng này thực sự không có vẻ gì là muốn làm tổn thương cậu, vậy nên Lục không còn cảnh giác với Tô Yên nữa, nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Một ngày nọ, Lục thức dậy, phát hiện nữ nhân khăng khăng muốn ôm mình ngủ không thấy đâu.
Đầu tiên cậu nhíu mày, sau đó mặt vô biểu tình ngồi ở mép giường.
Rõ ràng chỉ là tiểu hài tử mười mấy tuổi, nhưng sự cô độc toát ra từ cậu khiến lòng người đau xót.
Cậu vẫn không nhúc nhích, ngồi ở đó đến giữa trưa.
Đến khi nghe được tiếng bước chân, Lục bỗng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đen nhánh nhìn cửa động.
Sau đó liền thấy có một đại hán cường tráng đứng trước cửa động.
Tay hắn cầm đinh ba, híp mắt nhìn chằm chằm vào Lục.
Hồi lâu, đại hán kia hừ lạnh một tiếng
"Nghiệp chướng!"
Hắn vừa dứt lời, yêu quái bên ngoài nghe thấy động tĩnh, sôi nổi theo tới.
Mười mấy người khi nhìn thấy Lục liền bắt đầu nghị luận châm chọc.
"Hóa ra là trốn ở đây."
"Trách không được chúng ta tìm lâu như vậy mà không thấy."
"Cái tên nghiệp chướng này trốn thật giỏi a."
"Cũng dám chạy trong lúc thụ thần đang trừng phạt, nếu nó đã chán sống, vậy chúng ta liền thành toàn cho nó."
"Đúng vậy, trưởng thành cũng là một tên sát tinh, sống có ích gì chứ?"
"Thụ thần nhân từ, chỉ dạy dỗ mà không có giết nó. Nhưng ta thấy tên sát tinh này cũng chẳng phải là người có ơn tất báo."
"Đúng vậy, cho nó một cái mạng, sống cho tốt để kéo dài hơi tàn là đươc rồi. Nhưng mỗi ngày lại cứ thích gây chuyện thị phi, thật không biết trời cao đất rộng mà."
Mọi người nghị luận.
Lục ngồi trên giường đá, mặt vô biểu tình nghe, không một tia dao động.
Lời này cậu nghe nhiều, sớm đã quen.
À, thực ra hiện tại có chút cảm giác. ... Nhân loại kia đã bỏ cậu ở đây, thậm chí còn gài bẫy cậu.
Muốn giết cô!!
Đang suy nghĩ, bỗng bên ngoài có giọng nói
"Lục."
Là giọng của nữ tử.
Lục nhìn qua, xuyên qua đám người ẩn ẩn có thể thấy được một nữ tử đứng phía sau.
Tay cô còn cầm một con gà.
Hắn nhíu mày, mở miệng
"Ở chỗ này."
Vừa nói vừa buông lỏng tay đang nắm chặt giường đá.
Tô Yên thấy cậu trả lời, duỗi tay len qua đám người.
Nhìn thấy Lục không tổn hao gì ngồi ở đó.