Tiểu Hoa còn chưa kịp phong bế lỗ tai đã nghe được âm thanh câu nhân khàn khàn kia, nghe đến tâm thần run lên.
Ây da, nó vẫn là một đứa bé trai đó nha.
Bởi vì hôn môi, khuôn mặt Tô Yên có chút phiếm hồng.
Hắn gọi một tiếng
"Ân nhân, có muốn ta?"
Tô Yên rầm rì một tiếng
"Muốn."
Khi hắn nói chuyện, quần áo rơi rụng, vạt áo rộng mở.
Hôn môi càng trở nên dục niệm.
Hắn ngậm tai nàng, khóe môi tràn đầy ý cười, lên tiếng dò hỏi
"Hôm đó, vì sao ân nhân phải giết ta?"
Tô Yên đầu óc hỗn độn, thành thật trả lời
"Ta cũng không muốn, nhưng là, không thể không làm, bằng không sẽ xảy ra chuyện."
Nàng chậm rì rì lên tiếng.
Ghé vào ngực Hoa Khuynh.
Tóc rũ rượi, che khuất bờ vai nõn nà.
Hoa Khuynh tiếp tục hỏi
"Lúc ta bị thương, ân nhân lại làm cái gì?"
Tô Yên buông mí mắt, dựa vào hắn, ngoan ngoãn nói
"Không có làm gì a."
Hoa Khuynh
"Nàng vì ta mà hỗn loạn linh khí, có phải hay không?"
Tô Yên gật đầu
"Ân, chàng lôi kéo tay ta, còn không cho ta đi. Còn xé hỏng quần áo người ta mất rồi."
Tựa hồ, điểm chú ý của hai người không quá giống nhau.
Hoa Khuynh ấn nàng, hôn lên đôi môi hồng nộn kia.
Một chút một chút gặm nhấm.
Hắn thực dùng sức.
Quả nhiên, không phải ảo giác.
Quả nhiên là nàng.
Muốn đả thương hắn, rồi sợ hắn xảy ra chuyện??
Hoa Khuynh không ngốc, có một số việc, ngày thường ở chung, luôn dễ dàng phát hiện.
Nàng như là, cái gì cũng đều biết.
Từ lúc bắt đầu cứu hắn.
Bị hắn uống máu, biểu hiện đều thực bình tĩnh.
Mặc cho hắn uống.
Thôn Xà Nhân, nàng biết.
Ý đồ tàn sát Hoa môn, giết phụ thân.
Nàng thậm chí hiểu vì sao hắn làm như vậy.
Còn có ở thôn Xà Nhân, nàng bị Thánh Khí thạch hóa, sau đó hồi phục bằng nước thánh.
Cũng không có cái gì gọi là kinh ngạc, nàng đều biết.
Lại sau đó, nàng đả thương hắn.
Nàng không hề dùng ra toàn lực.
Giống như là vừa mới thừa nhận.
Nàng không muốn, nhưng lại buộc phải làm điều đó.
Không thể không làm.
Nàng giống như một bí ẩn.
Mà càng là vậy, trong lòng hắn càng bực, càng bất an.
Hận không thể, cứ như vậy một tấc nuốt nàng vào trong bụng.
Hắn cắn quá dùng sức.
Cảm giác đau đớn truyền đến.
Ánh mắt Tô Yên dần thanh minh.
Nàng chớp mắt
"Chàng, chàng vừa mới... dụ hoặc ta?"
Hoa Khuynh ngớ ra, vốn tưởng rằng nàng muốn chất vấn mình.
Không nghĩ tới nàng lại nói ra hai chữ dụ hoặc này.
Hắn cùng Thánh Khí dung hợp.
Chỉ cần hắn muốn đều có thể mê hoặc bất cứ người nào.
Hoa Khuynh nhướng mày, môi mỏng như có như không xẹt qua đôi môi hồng nộn kia.
Hai người gần như là dính chặt nhau không còn một khe hở.
Lên tiếng
"Ân nhân không muốn bị ta dụ hoặc?"
Khi nói chuyện, hắn đã duỗi tay xẹt qua quần áo nàng, kéo đai lưng.
Thực mau lộ ra yếm hồng bên trong.
Tô Yên nghe, nuốt nước bọt.
Nàng yên lặng ấn tay hắn xuống.
Khẩu khí nghiêm túc hỏi
"Không thể ăn cơm trước sao?"
Hoa Khuynh bế người lên, tính toán đi tới tẩm điện
"Xem ra ở trong mắt ân nhân, ta không quan trọng bằng một bữa cơm."
Tô Yên nghe hắn nói.
Ấp a ấp úng
"Nếu ta nói chàng là quan trọng nhất, sẽ cho ta ăn cơm sao."
Hoa Khuynh bị nàng dùng đôi mặt trong suốt ngập nước nhìn thực nghiêm túc.
Bước chân trì độn.
Sóng mắt cuồn cuộn.
Nhìn nàng, yết hầu lăn lộn, giọng nói không tự giác khàn khàn
"Ta quan trọng nhất?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân, chàng quan trọng nhất."
Vừa nói, đôi mắt Tô Yên còn lóe sáng.