Chém giết từ đêm khuya đến tận khi trời sáng.
Thi thể trong Yêu Vương điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi máu tanh nồng đậm cũng dần dần tan đi.
Đám thuộc hạ giải quyết rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xong.
Yêu Vương điện lại khôi phục sự huy hoàng như trước.
Lục ngồi trên Vương tọa ho khan.
Tô Yên đi từ dưới lên, đang muốn nói chuyện với hắn, bỗng nhiên cô thấy hắn móc ra một cái hộp còn lây dính vết máu chưa khô.
Tô Yên sửng sốt.
Lục đặt cái hộp lên trên bàn, đẩy tới trước mặt Tô Yên.
Bàn tay hắn nhẹ run lên.
Trời đã sáng, thân thể hắn cơ bản đã khôi phục như bình thường.
Bàn tay cũng sinh ra thịt, không phải là một bộ xương khô như tối qua nữa.
Tô Yên nhìn cái hộp vẫn còn dính máu kia.
"Cho ta sao?"
Lục gật gật đầu.
Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, chờ cô mở ra, chờ được nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô.
Tô Yên duỗi tay, mở cái hộp ra.
Tức khắc liền vô cùng sửng sốt.
Một đóa hoa trắng lẫn máu xuất hiện trước mắt cô.
Cô nhìn bông hoa trắng này rồi lại ngẩng đầu nhìn Lục.
Lục mệt mỏi nói
"Không thích sao?"
Tô Yên duỗi tay chạm vào bông hoa.
Cứng cứng.
Giống như là xương người.
Cô cất lời hỏi
"Thiên Cốt Hoa?"
Lục gật gật đầu,
"Ừm"
Hắn lại hỏi lại
"Thích không?"
Thiên Cốt Hoa.
Khắc bằng máu, xương nở hoa.
Dùng xương sườn làm hình, dùng máu cùng tu vi để khắc, từ đó mới thành được Thiên Cốt Hoa.
Thiếu chút nữa, hắn sẽ phải bắt đầu tu luyện lại từ đầu.
Tô Yên khép cái hộp lại.
Cô đẩy chiếc hộp về phía hắn, nghiêm túc nói
"Ta sẽ không thích bất kỳ người nào khác." .
Lục nghe thấy lời Tô Yên nói, đôi môi mỏng tái nhợt hơi cong lên, vô cùng cao hứng.
Sau đó, cô liền nói thêm một câu
"Ta sẽ trở lại."
Vừa nói xong, Tô Yên liền cảm nhận được một lực hút vô cùng khủng khiếp, như gông cùm xiềng xích cuốn chặt lấy mình.
Lục nghe xong liền cảm thấy không ổn, muốn vươn tay giữ lấy tay cô.
Sự hoảng loạn tràn ngập trong mắt hắn.
"Nàng không thích sao? Nàng phải đi?"
Cuối cùng, đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chỉ kịp sờ được ống tay áo của Tô Yên.
Hắn nhìn thấy Tô Yên ra khỏi Yêu Vương điện ngay trước mắt mình.
Lục đứng lên muốn đuổi theo, nhưng thân thể hắn vừa suy yếu, vừa đau đớn như vậy, sao có thể đuổi theo nổi.
Trong Yêu Vương điện đã được thu dọn sạch sẽ.
Lục ngồi trên Vương tọa, vô cùng tịch liêu.
Từng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào trong Yêu Vương điện, bao phủ lên người hắn, nơi đây trở nên yên tĩnh giống như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.
Thân thể hắn cứng đờ, ngồi im ở đó thật lâu. ...
Tô Yên không phải chạy ra khỏi Yêu Vương điện, mà là bị hút đi.
Vừa mới ra khỏi Yêu Vương điện, giữa không trung liền xuất hiện một cái hố lớn, Tô Yên bị hút thẳng vào trong đó.
Vừa đi ra, liền nghe thấy giọng nói của người đàn ông mặc tây trang màu đen
"Chúc mừng bạn học Tô Yên, cửa thứ hai đã hoàn thành."
Tô Yên nhìn hắn ta
"Vậy bắt đầu cửa thứ ba đi."
Người kia lên tiếng
"Không vội."
Nói xong, hắn chỉ về một hướng khác
"Cửa thứ ba ở đằng kia."
Người đàn ông nhìn Tô Yên, ánh mắt sâu kín
"Được hay mất, đều ở trong suy nghĩ của cô mà thôi."
Dứt lời, hắn ta cúi người duỗi tay làm tư thế mời Tô Yên.
Ý bảo rằng cô có thể đi.
Tô Yên chạy chậm tới cánh cửa đó.
Học Viện Moya này quả thực vô cùng quỷ dị.
Ngoại trừ vị người đàn ông kia, cô chưa từng nhìn thấy bất kỳ một sinh viên nào khác nữa.