Thời Thù ngữ khí chậm rãi
"Nói đi, anh đang nghe."
Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua hắn.
Xem bộ dáng thiếu ngủ kia của Thời Thù.
Đêm qua không có ngủ ngon sao?
Nghĩ như vậy, cô cũng không có đẩy hắn ra.
Ngược lại duỗi tay, ôm lấy người.
Điều chỉnh một cái tư thế thoải mái.
Sức lực cô rất lớn, nếu hắn mà ngủ rồi.
Cô cũng có thể ôm vững hắn.
Hắn ngủ bao lâu đều không có vấn đề.
Cô ôm được.
Nghĩ nghĩ, thanh âm Tô Yên nhỏ chút
"Chị Chu Viện bảo em hỏi, anh muốn đối diễn với ai? cùng trợ lý hay chị Chu Viện?."
Thời Thù nghe, lông mi run run
"Cùng em đối kịch."
Khó có khi trả lời nhanh nhẹn thế này.
Tô Yên nhỏ giọng trả lời
"Em chỉ là tạm thời tới chỗ này hỗ trợ một chút, sẽ không cần đối diễn."
Thời Thù không nhẹ không nặng lên tiếng
"Ân"
Lúc sau, hắn lại chậm rãi nói
"Không sợ, hôm nay buổi tối trở về, anh dạy cho em."
Đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Tần Như
"Tiên sinh, đạo diễn muốn ngài qua đó."
Tô Yên nghe, thấy hắn sắp ngủ.
Cô trầm mặc một cái.
"Truyện đã đáp ứng rồi thì phải làm tốt."
Thời Thù câu môi cười.
Tại sao cô không có ký ức mà làm việc vãn có nề nếp nghiêm túc như vậy?
Vốn dĩ cho rằng nguyên nhân là chuyện Tô Yên đã từng trải qua khi còn nhỏ, cho nên mới có phong cách xử sự như vậy.
Hiện giờ xem ra chủ yếu vẫn là do tính tình trời sinh của cô thì đúng hơn.
Thời Thù đứng thẳng dậy.
Đưa một dây đai lụa cho Tô Yên
"Làm sao bây giờ? Em không biết dùng nó a."
Tô Yên cấm lấy dây lụa.
Nhìn một chút
"Đây là buộc ở trên eo?"
Thời Thù gật đầu.
Tô Yên duỗi tay, ôm lấy eo hắn.
Cúi đầu, buộc lại dải lụa kia.
Thời Thù nhìn bộ dáng cô môi hồng răng trắng, ánh mắt sâu kín.
"Tiểu Quai"
"Ân?"
"Em tới làm trợ lý cho anh đi."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Hắn nghiêm trang
"Hoặc cũng có thể làm vệ sỹ. Bất động sản của anh, tất cả đồ vật đáng giá đều cho em, anh cũng là của em."
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
"Đều cho em?"
Thời Thù gật đầu
"Nếu em đồng ý, hiện tại liền liên hệ luật sư sang tên bất động sản."
Tô Yên nhìn Thời Thù, rõ ràng người có hại chính là hắn.
Như thế nào nhìn qua hắn còn cao hứng như vậy, giống như ước gì có thể mang tất cả đồ vật đều sang tên cho cô vậy.
Cô lắc đầu
"Em đã đáp ứng chị Chu Viện, phải ở chỗ chị ấy làm đủ ba tháng."
Mí mắt Thời Thù tức khắc hạ thấp xuống.
Che khuất cảm xúc trong mắt.
Sau đó hắn liền buông lỏng tay Tô Yên ra.
"Em để tâm đến Chu Viện kia như vậy? Vì cô ta mà không cần anh?"
Tô Yên nghe.
Cô hơi há mồm muốn giải thích.
Thế nào cũng phải có thứ tự đến trước và sau, đáp ứng người khác rồi, việc phải làm xong.
Nhưng mà cô đứng ở chỗ đó, nhìn hắn nhíu mày.
Tô Yên nhẹ nhàng mím môi.
Không nói gì.
Không khí tức khắc yên tĩnh xuống.
Cô muốn truyền lời, đồ vật muốn đưa đều đã đưa lại đây.
Cô ra tiếng
"Em đi trước."
Nói xong, xoay người, mở cửa phòng.
Kết quả cửa phòng mới vừa mở ra, lạch cạch một tiếng.
Đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng ở phía sau lại ấn cửa phòng vào.
Thời Thù ôm lấy cô, thở dài
"Em nói cái gì thì là cái đấy, đừng không để ý tới anh."
Hắn ôm cô thực chặt.
Như là sợ bị cô ném đi.
Ngoài cửa, Tần Như cho rằng tiên sinh rốt cuộc muốn ra ngoài.
Trên mặt tươi cười đều chuẩn bị xong.
Kết quả, ầm một tiếng, cửa lại đóng lại.
Nụ cười của hắn cũng cương ở trên mặt.
Tần Như cúi đầu, nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Năm phút sau.
Rốt cuộc, Tô Yên đi ra.
Mà nhìn tình huống bên trong, Thời Thù ngồi ở trên sô pha.
Như là chờ bọn họ tiến vào.