Chương 770: Yêu Vương đại nhân hắc hóa 65

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:11

Hoa Khuynh ôm nàng, như là ôm trân bảo vậy. Luyến tiếc phải buông tay. Vẫn luôn nhìn nàng, thỉnh thoảng cúi người xuống hôn một cái. Cho đến khi bên ngoài ngôi nhà gỗ truyền đến một âm thanh "A Di Đà Phật." Hoa Khuynh rũ mắt. Trong chốc lát. Hắn khoác áo choàng đen viền vàng đi ra ngoài cửa. Đầu tóc hắn rối tung, hơn nữa vừa được ăn no, cả người phá lệ lười biếng. Hắn mỉm cười, "Hòa thượng, lại là ông." Khi đi thôn Xà Nhân đã từng gặp qua. Chính hòa thượng này đã nói chuyện với ân nhân tối qua. Hoà thượng lại niệm một câu "A Di Đà Phật." Sau đó lên tiếng "Thí chủ, buông tha cho tất cả chúng sinh đi." Hoa Khuynh gật đầu "Ông đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?" Hòa thượng thở dài "Thí chủ có thể không quan tâm đến vạn vật chúng sinh, chẳng lẽ cô nương kia ngài cũng không để ý?" Vẻ mặt Hoa Khuynh không thay đổi. Hắn đang đợi hòa thượng nói tiếp Hoà thượng "Xem ra thí chủ cũng đã phát hiện ra điểm đặc biệt, nàng ấy có thể biết tương lai của ngài, hẳn ngài cũng cảm thấy quái dị đi." Giọng nói vừa dứt, mí mắt Hoa Khuynh giật giật. Hoà thượng tiếp tục nói "Nàng ấy là khách ngoại lai, mang theo sứ mệnh tiến vào thế giới này." Không biết tại sao, chỉ cảm thấy hơi thở âm trầm xung quanh Hoa Khuynh dần trở nên nồng đậm hơn. Hòa thượng phảng phất chưa phát hiện ra, tiếp tục nói "Nếu là sứ mệnh, nàng ấy nhất định phải hoàn thành, nếu làm không xong, ắt phải trả giá. Có phải thí chủ đã từng nghe nàng ấy đề cập đến những việc khăng khăng muốn làm?" Sắc mặt Hoa Khuynh ngày càng âm trầm. Lên tiếng "Lão hòa thượng, ta thấy ông là đang tìm chết." Thanh âm rơi xuống, một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới. Thẳng tắp đập vào người ông ta. Rầm! Hòa thượng phun ra búng máu, văng ra ngoài. Ngã xuống bên trong rừng. Vì sắc trời vẫn còn tối, không biết người còn sống hay đã chết. Hoa Khuynh đứng trên bậc thang của ngôi nhà gỗ. Sắc mặt khó coi. Cảm xúc cuồn cuộn trong mắt. Người từ ngoài đến?? Trách không được, tất cả đã rõ ràng. Hắn cúi đầu. Đứng trước ngôi nhà gỗ. Hồi lâu sau, khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện. Hắn cúi đầu xuống. "Người đâu." Chẳng mấy chốc, thân ảnh Tuyết Lang quỳ trước mặt hắn. "Yêu Vương có gì phân phó." Trời đang ngày càng sáng. Chiếu xuống toàn bộ Thanh Sơn phá lệ rạng ngời. ·... Thời điểm Tô Yên tỉnh dậy trong nhà gỗ. Đã là buổi trưa. Cô nhìn chằm chằm ra bên ngoài, sửng sốt. Sau đó, nhanh chóng rời khỏi giường. Kết quả bị người vốn đang nhắm mắt nằm bên cạnh kéo trở lại giường. Tiếp theo bị hắn gắt gao ôm lấy. Hắn mở mắt, ôm lấy Tô Yên "Ân nhân cứ gấp như vậy, là muốn đi đâu sao?" Thanh âm chậm rãi, không nhanh không chậm. Tô Yên cố gắng giãy giụa "Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem." "Đi nhìn cái gì? Xem hài cốt đệ tử Thanh Sơn?" Tô Yên sửng sốt. Nàng cúi đầu nhìn về phía Hoa Khuynh. Muốn nói lại thôi, cuối cùng ngã vào vòng tay hắn, ôm lấy hắn. Sau một lúc lâu, nàng lên tiếng "Hoa Khuynh" "Ân nhân?" Tô Yên ngập ngừng một lúc, nhưng vẫn không nói. chậm rì rì lên tiếng "Không có gì" "Nếu ân nhân không có gì để nói, vậy Hoa Khuynh muốn hỏi ân nhân một vấn đề." "Được" "Hoa Khuynh đã không làm theo ý của ân nhân, giết tất cả đám người Thanh Sơn. Ân nhân có phải sẽ chết hay không?" Tô Yên nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên "Chàng..." Nàng đối diện với tầm mắt hắn. Nói chuyện cũng có chút chột dạ "Chàng, làm sao chàng biết."