Lộ Khe vừa ho khan vừa nở nụ cười lạnh.
Gã móc ra một thanh kiếm, một nhát đâm xuyên qua trái tim của Cự Phong.
Cự Phong trợn trừng hai mắt nhìn gã.
"Ngươi..."
Lời còn chưa nói xong đã tắt thở, ngã xuống đất.
Chết không nhắm mắt.
Ánh mắt Lộ Khe mang theo sự chán ghét
"Mấy kẻ nhân loại như các ngươi, từng người, từng người đều đáng chết."
Nói xong, gã rút kiếm trong người Cự Phong ra, ném sang một bên.
Lộ Khe dùng khăn tay che miệng, ho ra một ngụm máu tươi.
Nhìn Cự Phong nằm trên mặt đất, gã lâm vào hồi ức.
Vốn dĩ, gã và Yêu Vương tiền nhiệm là một đôi rất tốt đẹp.
Gã có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của Yêu Vương.
Nhưng từ khi nhân loại tới đây, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.
Yêu Vương không bao giờ liếc mắt đến gã một cái.
Ngày qua ngày, gã càng thêm căm ghét nhân loại.
Cứ nhìn thấy nhân loại, gã liền nhớ tới khuôn mặt của tên tiện nam nhân kia.
Cho đến khi vị Yêu Vương hiện tại xuất hiện.
Lộ Khe ngẩng đầu nhìn Lục, sau đó nhìn sang Tô Yên.
Trong mắt đầy vẻ khinh thường
"Ngươi thích hắn như vậy, vậy đã bao giờ nhìn thấy chân thân của hắn chưa?"
Tô Yên đang bị Lục ôm, tất nhiên dễ dàng cảm nhận được thân thể của hắn cứng đờ.
Lộ Khe cười lạnh
"Ta đã thấy."
Bởi vì khi Lục đối chiến với Yêu Vương tiền nhiệm, gã ở ngay bên cạnh.
Vốn dĩ, Yêu Vương muốn cùng gã hòa hảo trở lại.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều bị Lục phá hủy hết.
Ánh mắt Lộ Khe càng lúc càng thêm chán ghét
"Ngươi cũng xứng đáng là người Yêu Tộc sao? Nguyên thân ghê tởm như vậy, ngươi nên nằm ở trong quan tài vĩnh viễn, nên bị nhốt ở nơi không có ánh mặt trời mới đúng! Thật làm người ta ghê tởm mà. Một bộ..."
Gã còn chưa nói ra được từ 'xương khô', đầu đã rơi 'bịch' xuống đất.
Lục thu tay lại, khuôn mặt lạnh tanh đứng im ở đó.
Hắn nhìn Lộ Khe nằm trên mặt đất, không nói một lời.
Tô Yên ngẩng đầu
"Chàng..."
Cô còn chưa nói xong, Lục đã vội buông lỏng cánh tay đang ôm cô, lui về sau một bước, nháy mắt liền biến mất tăm mất tích.
Trước mặt Tô Yên chỉ còn lại một mình Lâm Trường Dã.
Lâm Trường Dã nhìn Lộ Khe, vô cùng cảm khái.
Hắn ta và Lộ Khe có thể nói là đồng thời gặp được Lục.
Chỉ là, tình huống ngày đó có chút phức tạp.
Hắn ta là người chuẩn bị bị Yêu Vương tiền nhiệm giết chết, còn Lộ Khe lại là nam nhân thông phòng của Yêu Vương tiền nhiệm.
Đương nhiên, từ khi Yêu Vương tiền nhiệm chết, Lâm Trường Dã cũng chưa từng nhắc với bất kỳ ai thân thế của Lộ Khe.
Hắn ta cảm thấy Lộ Khe cũng rất đáng thương, bị Yêu Vương tiền nhiệm ép buộc đến ốm yếu như vậy.
Nào ngờ đâu, Lộ Khe lại thích bị bạo ngược như vậy, còn yêu Yêu Vương kia.
Lâm Trường Dã đối với Lục, là cảm kich.
Tuy rằng Lục chỉ vô tình cứu được hắn ta, nhưng vậy cũng là cứu.
Hắn ta cũng không có hứng thú lắm với việc có một chức quan ở Yêu Vương điện.
Nhưng chỉ cần Lục không giết hắn ta, Lâm Trường Dã vẫn sẽ gắng sức bảo vệ ngôi vương của Lục.
Đương nhiên, đó là những điều Lâm Trường Dã nghĩ trước khi Lục biến mất.
Còn hiện tại...
Lâm Trường Dã nhìn Tô Yên, nhe hàm răng trắng bóc ra cười gượng gạo
"Hắc hắc, thời tiết này khá tốt a."
Tô Yên hỏi
"Nữ yêu vẫn thường đi theo bên người Lục đâu?"
Lâm trường dã sửng sốt
"Hai ngày nay ta không nhìn thấy nàng ta. Chắc là ra ngoài làm việc rồi."
Tô Yên gật gật đầu.
Lâm Trường Dã do dự, một lúc sau vẫn không nhịn được bèn lên tiếng hỏi
"Làm sao cô biết chuyện của Lộ Khe và Yêu Vương tiền nhiệm?"
Lộ Khe kia chắc chắn không ngốc đến mức tự mình nói ra, khẳng định là trước khi hắn ta và Lục tới đây, hai người này đã nói gì đó.
Tô Yên đáp
"Tiểu Hoa nói với ta."
"Nói gì?"
"Nó nói trên người hắn ta vẫn còn tàn lưu của thôi tình dược."
Lâm Trường Dã ngơ ngác
"Tiểu Hoa là ai?"
Tô Yên nhàn nhạt đáp
"Ngươi không biết."