Thế nhưng hiện tại, hắn chẳng những chủ động đi nướng cá mà còn đưa cá cho nàng ăn.
Tô Yên nhận lấy, không ăn ngay lập tức mà trằn trọc nhìn con cá hồi lâu, trong đầu hỏi Tiểu Hoa:
"Cá này có độc không?"
"Ký chủ, không có độc."
Nghe được lời xác định của Tiểu Hoa, Tô Yên mới nhẹ nhõm ăn từng miếng nhỏ.
Cá này rất tươi ngon, mặc dù không có gia vị, chỉ cần dựa vào hương vị tự nhiên của cá cũng đã đủ ngon miệng.
Tô Yên nghĩ nghĩ, cứu nàng ra, còn cho nàng ăn. Liệu có phải hắc hóa đã giảm một chút?
Nàng cảm thấy, nhiệm vụ ngăn cản hắn hủy diệt thế giới xem ra cũng có chút khả thi.
Trong lúc suy tư, Tiểu Hoa do dự lên tiếng
"Ký chủ, Tiểu Hoa có chuyện không biết có nên nói cho chị hay không?"
Tô Yên vừa ăn vừa đáp
"Có liên quan đến Hoa Khuynh?"
"Ừm."
"Chuyện tốt hay không tốt?"
"Không rõ. À... cứ cho là, theo Tiểu Hoa thấy thì chuyện này ký chủ không cần thiết phải biết đâu."
Sau một trận rối rắm, Tiểu Hoa quyết định vẫn là không nên nói.
"Ừ."
Tô Yên lên tiếng, nhưng lực chú ý lại đặt hết lên con cá.
Chờ đến khi ăn xong, nàng nhìn về phía Hoa Khuynh.
Phát hiện hắn một miếng cũng không ăn, chỉ nhìn nàng ăn.
Nàng chớp chớp mắt
"Có chuyện?"
Hoa Khuynh chống một tay lên mặt đất, tới gần nàng, cách nàng ngày càng gần, mở miệng
"Không sợ ta bỏ độc sao?"
Tô Yên nuốt nốt miếng thịt cá
"Sợ."
Nếu không nàng đi hỏi Tiểu Hoa làm gì? Còn không phải sợ hắn độc chết nàng sao?
Hoa Khuynh cười. Khó mà có ai thành thật được như nàng, thật khác với những người hắn đã gặp qua.
Hắn cúi đầu cắn một miếng thịt cá trên tay Tô Yên.
Cho đến khi ăn xong miếng đó, hắn mỉm cười
"Thịt cá này quả thực rất ngon."
Tô Yên gật đầu tán thành.
Hoa Khuynh đứng dậy, nhìn nàng
"Ân nhân rất muốn đi cùng ta?"
Tô Yên thành thật gật đầu
"Muốn."
Hắn khẽ gật đầu, khóe môi hơi giương lên, chỉ nhìn nàng, tầm mắt như cũ không có một tia dao động.
Một lát sau, hắn xoay người bước chân đi tới phía trước.
Tô Yên vỗ vỗ bụi đất trên người, đi theo phía sau hắn.
Sắc trời dần tối, bọn họ tiến vào trong thành trì gần đó.
Cửa thành cũng chỉ có hai binh lính canh gác, dường như cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Tòa thành này tên là Bắc Thành.
Tô Yên nhà rõ nhà Hoa Khuynh ở Bắc Thành này.
Khi nghĩ đến đây, Hoa Khuynh ở trước mặt chợt dừng bước.
Hắn đi tới bức tường trước mặt.
Đó là bảng cáo thị ở nơi này, mỗi năm đều sẽ phát lệnh truy nã cùng với tiền thưởng tương ứng.
Chỉ cần hoàn thành được nhiệm vụ trên đó thì sẽ được một số lượng vàng lá khổng lồ.
Ở bảng cáo thị kia, dán một bức họa lớn. Trên đó vẽ một thiếu niên toàn thân bạch y, lớn lên rất đẹp, chỉ là mặt mày có chút non nớt.
Phía dưới có một hàng chữ, trọng thưởng, truy nã.
Bất kể sống chết.
Tiền thưởng, một vạn lá vàng.
Tờ truy nã này được treo ở đây đã nhiều năm, là trọng phạm.
Người truy nã không ai khác, đúng là Hoa Khuynh.
Mà người tuyên bố trên bảng cáo thị này là Hoa gia.
Tội danh, sát mẫu độc phụ, tội ác cực lớn.
Hoa Khuynh bây giờ so với trên bức họa có biến hóa rất lớn.
Người trên bức họa kia mặt mày chỗ nào cũng mang theo thiện ý, ôn hòa.
Còn Hoa Khuynh hiện tại, chỉ một bộ mỉm cười thôi cũng làm cho người ta lui về sau hai bước, cả người đều phát run.
Tô Yên chỉ nhìn bảng kia một lát.
Xung quanh trừ hai người bọn họ thì không còn ai khác.
Lát sau, âm thanh mềm nhẹ của Hoa Khuynh vang lên
"Không nghĩ tới ta còn có giá trị như vậy... haa... Ân nhân có muốn dùng cái đầu trên cổ ta để lãnh tiền?"