Hắn không phải tên ngốc.
Lần đầu tiên gặp nàng ở ngôi miếu hoang, nàng đã có bộ dạng người sống chớ lại gần.
Khi gặp lại nàng, nàng lại vô cùng mềm mại vô hại, không có một chút công kich nào, hắn đã cảm thấy lạ rồi.
Vài lần gần đây, biểu hiện của nàng không quá rõ ràng.
Nhưng mỗi khi trời mưa, lại vô cùng không kiên nhẫn, vô cùng bực bội nhưng lại không muốn làm hắn bị thương, liền bảo hắn cách xa nàng ra một chút.
Như thế này mà vẫn đoán không ra nữa sao?
Vốn dĩ Tô Yên còn đang không biết làm thế nào để mở lời nói với hắn.
Kết quả là hắn đã đoán ra được rồi.
Đang mải nghĩ ngợi, vừa mới ngẩng đầu lên
"Ưmm..."
Tô Yên bị Tuân Cảnh ấn lên bàn.
Hônnnn.
Tuân Cảnh vừa hôn Tô Yên, vừa lẩm bẩm
"Ta đã muốn làm thế này với nàng từ rất lâu rồi."
Hiện giờ, thánh chỉ đã ban, hắn có thể quang minh chính đại hôn Vương phi của hắn.
Người nào đó vất vả gieo hạt trồng cây, từng bước từng bước, cuối cùng cũng thu hoạch được trái ngọt rồi.
Lòng lang dạ sói cũng không buồn che đậy mà lộ hết ra ngoài.
Cái vườn hoa ở Trấn Nam Vương phủ ấy à, rồi hắn sẽ có cách đào bằng sạch chỗ hoa ấy về.
Đó là chuyện nhỏ, đại sự bây giờ là về Kinh, thành hôn.
Kim Nhất đứng ngoài cửa nhíu mày.
Chỉ hận tai mình quá thính, nghe rõ hết những gì Vương gia và Vương phi nói trong phòng.
Hơn nữa, vì cái gì hắn luôn cảm thấy Vương gia đang phát triển theo hướng đăng đồ tử đây chứ??
Nhưng nghĩ lại, may quá, hai người này sắp thành thân rồi.
Đây xem như là, tráng miệng một chút?
Kim Nhất thực sự không tìm được từ nào tốt hơn để hình dung nữa, chỉ có thể im lặng từ bỏ.
Sau đó, lại yên lặng đi ra thật xa, xa hơn chút nữa, tránh để âm thanh của hai người này truyền vào lỗ tai.
Kim Vĩnh quốc năm thứ bảy.
Tuân Cảnh Vương gia đại hôn.
Tin tức vừa truyền ra, làm tan nát không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ mong manh của các nữ tử.
Hôn lễ phi thường long trọng.
Nói là mười dặm hồng trang cũng không quá.
Tuy rằng đã đại hôn, nhưng vẫn không thể giết chết tâm tư muốn gả vào Vương Phủ của các cô nương.
Vì sao ư?
Nếu đó là người mà Tuân Cảnh Vương gia thật sự yêu thương thì cũng thôi đi.
Nhưng Tuân Cảnh Vương gia lại thành thân với Công Chúa của Giang Lan quốc, chính là hoà thân.
Trái tim vỡ nát của các cô nương lại lần nữa nhen nhóm lên hy vọng.
Chắc chắn, Vương gia vì một nguyên nhân nào đó mà không thể không cưới vị Công Chúa này.
Vương gia còn chưa có người mà ngài ấy yêu thương thật lòng.
Các nàng, vẫn còn cơ hội.
Nếu có thể được gả làm thiếp của Tuân Cảnh Vương gia, cũng đã là vận may trời cho rồi.
Thậm chí còn có nhiều cô nương cảm thấy, làm thiếp của Tuân Cảnh Vương gia cũng quá quang vinh rồi.
Nhưng tâm hồn thiếu nữ còn chưa được mấy ngày.
Tuân Cảnh Vương gia liền tuyên bố với bên ngoài, cả đời này sẽ không nạp thiếp.
Trái tim của các cô nương lần này tan nát thật rồi. ...
Một ngày nọ, Tô Yên ngồi ở đình hóng gió ăn điểm tâm.
Đang ăn, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên trong đầu.
"Ký chủ, ba ngôi sao đã sáng rồi, chị nhớ phải thực hiện nguyện vọng của Nam Chủ đại nhân nha-"
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm."
Nàng không quên việc này.
Tô Yên ngồi ở trong đình hóng gió, tầm mắt rơi xuống một góc đình.
Chậu hoa hướng dương nàng trồng đã nở hoa.
Vậy chứng tỏ số hoa nàng trồng ở Trấn Nam Vương phủ cũng đều nở rồi.
Vừa mới nghĩ đến đây, giọng nói của Tiểu Hoa bất ngờ vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ trồng 999 đoá hoa đã hoàn thành."
Tô Yên đang nghĩ ngợi, không biết Tuân Cảnh đã ngồi xuống trước mặt nàng từ bao giờ.
Hắn vốn đang cười vui vẻ muốn nói chuyện với Tô Yên, nhưng thấy Tô Yên đang mải nhìn chậu hoa kia đến xuất thần.
Nụ cười trên mặt hắn liền cứng đờ.
Chờ Tô Yên khôi phục tinh thần
"Chàng đến rồi à."
Dứt lời, liền lấy một miếng điểm tâm đưa cho Tuân Cảnh.
Hắn há mồm, ăn miếng điểm tâm Tô Yên bón.
Đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên.
Tô Yên nghiêm túc hỏi
"Chàng có nguyện vọng gì không?"
Tuân Cảnh đáp
"Ta muốn biết nàng vừa mới suy nghĩ điều gì?"
Tô Yên sửng sốt
Nguyện vọng gì... kì kì...
"Nghĩ tới hoa hướng dương."