Chương 1737: Tô thiếu hiệp uy vũ 20

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:44

Hiên Viên Quân Ngọc, Vương Gia của Kim Ngọc quốc. Đứng dưới một người, trên trăm triệu người. Trong tay nắn giữ mười vạn binh mã, được dân chúng sùng bái vô cùng. Với địa vị như thế, chắc chắn Hoàng đế Kim Ngọc quốc cũng ước gì hắn chết luôn ở Thịnh Nguyên quốc, đừng quay về nữa. Hắn giữ chặt tay Tô Yên không chịu buông, vẫn bộ dạng lười biếng như cũ nhìn nàng rồi bật cười "Ngươi biết ta từ trước sao?" Tô Yên lắc đầu "Không biết" "Vậy sau khi ngươi biết ta, rất sùng bái sao?" "Không hề." Tô Yên vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc liền ghé sát vào nàng. Hắn thấp giọng nói một câu "Để ý tới an nguy của ta như vậy, nếu ai không biết còn nghĩ ngươi là tai mắt ta để ở Thịnh Nguyên quốc đấy." Hắn nói không chút để ý, ánh mắt mang theo đánh giá nhìn Tô Yên. Tô Yên trố mắt. Hai người đối diện với nhau, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng, càng tiến sát lại "Không phải sao?" Tô Yên thu hồi tay, ngồi xuống, một câu cũng không nói. Nàng chậm chạp không phản ứng lại, ngược lại càng khiến ánh mắt của Hiên Viên Quân Ngọc không thể rời khỏi nàng. Lúc đầu hắn vốn chỉ suy đoán, nhưng hiện tại, suy đoán này có vẻ chính xác rồi. Toàn bộ binh lính Thịnh Nguyên quốc này, làm gì có ai không muốn giết hắn đâu. Hiên Viên Quân Ngọc vừa nghĩ vừa sờ sờ lên cổ mình. Băng gạc vẫn còn nguyên, miệng vết thương còn chưa đổi thuốc. Hình như từ lúc gặp lại, người này vẫn luôn muốn trốn tránh hắn. Vừa không muốn hắn bị thương, lại vừa không muốn liên quan quá nhiều tới hắn. Cảm xúc gì cũng có, nhưng lại không hề có sát khí hay địch ý với hắn. Có chút thú vị nha. Hắn nghĩ vậy, dọc đường đi cũng không nói thêm điều gì nữa. Chỉ là đôi khi ngẫu nhiên sẽ liếc qua Tô Yên. Sau đó nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tâm can nàng, nghiên cứu triệt để mới vừa lòng bỏ qua. Tô Yên nhắm mắt nghỉ ngơi, đối với chuyện này cũng không buồn phản ứng lại. Cho đến khi Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở lần thứ N. "Ký chủ, Nam chủ đại nhân lại nhìn chị rồi." "Ừm" Tô Yên lên tiếng, tỏ vẻ đã biết. Tiểu Hoa nghi hoặc "Ký chủ, chẳng lẽ chị không cảm thấy đây là một cơ hội hay sao?" "Cơ hội gì?" "Rõ ràng ngài ấy có hứng thú với chị, chị trực tiếp nói rõ thân phận nữ nhi, cưa đổ ngài ấy!!" Toàn bộ đầu óc của Tiểu Hoa đều đang suy nghĩ kế hoạch quật khởi cho ký chủ. Nếu Nam chủ đại nhân không vui, vậy thì ký chủ trực tiếp đánh ngất đi là được. Tô Yên cự tuyệt "Hắn vốn không thích ta, chỉ có chút tò mò, hắn muốn tìm được cách để giết ta, với hắn mà nói, ta chính là uy hiếp." Sức chiến đấu của nàng vẫn còn lù lù ở đó. Thiên binh vạn mã nàng đều không để vào mắt. Có thể bắt cóc hắn một lần, vậy chắc chắn cũng có thể có lần thứ hai. Nếu không diệt trừ được nàng, Kim Ngọc quốc muốn tấn công Thịnh Nguyên quốc cũng khó. Tiểu Hoa nghe xong, không nói nên lời, nhỏ giọng hỏi "Làm sao ký chủ biết trong lòng Nam chủ đại nhân suy nghĩ như vậy?" Thân là một cái hệ thống, nó cảm thấy Nam chủ đại nhân... cũng rất ngoan mà. Tô Yên trầm mặc nửa ngày, mở miệng "Dung lượng não của ta lớn." Tiểu Hoa nghi hoặc "Chị đang kỳ thị em không có não sao??" Tiểu Hoa 'hừ' một tiếng Chỉ số thông minh của nó chỉ bằng giá trị IQ bình quân của con người mà thôi, nó cũng không biết phải làm thế nào cả. Tô Yên hỏi "Vậy hoá ra em không có não sao?" Tiểu Hoa nhỏ giọng "Người ta, người ta... cũng không muốn thế. Tiểu Hoa lại không phải con người." Đồ vật thì làm gì có não chứ?? Hiển nhiên, vấn đề đàm luận giữa hai người đã chạy xiên xẹo rồi. Tiểu Hoa đắm chìm trong cảm xúc bi thương vì bản thân không có não. Lúc lâu sau, Tô Yên nghe thấy Tiểu Hoa như muốn khóc tới nơi rồi, liền nhẹ nhàng lên tiếng "Không sao cả, ta không chê em."