Tô Yên thấy bộ dạng hắn âm khí nặng nề.
Nàng muốn giải thích
"Ta, không có."
Tư Đồ Tu ngữ điệu mỏng lạnh
"Nàng không lừa bổn vương?"
Tô Yên dừng một chút
"Ta có lừa chàng."
Nghe chính miệng nàng thừa nhận lừa dối hắn, Tư Đồ Tu liền có chút muốn bóp chết nàng.
Hắn gắt gao túm cánh tay Tô Yên.
"Cố ý cứu ta, tiếp cận ta, cố ý nói thích ta, làm ta không đề phòng. Lợi dụng thân vận thị vệ Vương Phủ tiến vào hoàng cung, đoạt lại thân phận của mình. Nữ đế đại nhân mưu kế cao siêu a."
Rõ ràng ngữ điệu hắn rất hòa hoãn, nhưng mỗi câu nói ra đều mang theo âm khí dày đặc.
Đại khái là quá tức giận, thế cho nên lần đầu tiên không xưng là bổn vương, mà là xưng ta.
Tô Yên sửng sốt.
Nàng lắc đầu
"Ta không lừa chàng."
Hiển nhiên hắn đã hiểu lầm cái gì rồi.
Hắn nhéo nàng cằm, khoé môi mỏng gợi lên
"Ồ? Phải không? Lại một câu, không có gạt ta?"
Hắn bỗng nhiên cười
"Nữ đế đại nhân cũng không nên nói, nàng là thiệt tình thích bổn vương. Bổn vương không có kiên nhẫn cùng ngươi chơi trò gia đình."
Nói xong, hắn đứng thẳng người, buông lỏng bàn tay đang lôi kéo Tô Yên.
"Xích Tinh."
"Có thuộc hạ."
"Có người ý đồ giả mạo nữ đế đại nhân, hiện đã bị bắt, dẫn đi hậu thẩm."
Tô Yên cho rằng mình sẽ bị bắt mang đi.
Kết quả, một nén nhang sau.
Ngự Thư Phòng được dọn dẹp sạch sẽ.
Long bào được treo trên giá nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh.
Tô Yên một mình một người đứng ở chỗ đó.
Tư Đồ Tu đi rồi.
Ngày hôm sau, Thiên Thánh quốc nữ đế tuyên cáo thân thể có bệnh nhẹ, dưỡng bệnh trên giường, mấy ngày gần đây sẽ không thượng triều.
Buổi chiều, Tô Yên ngồi ở Ngự Thư Phòng.
Trước mắt là một đống tấu chương, còn có vị nữ quan mới đề bạt hầu hạ bên người-Thanh Uyển.
Nàng mặc long bào vàng kim, ngồi ở trên long ỷ, lật xem tấu chương.
Nàng xem tốc độ rất nhanh.
Thứ nhất là bản thân nàng đã đọc sách rất nhanh.
Thứ hai là, những chuyện trong tấu chương đều là những việc nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi.
Lễ Bộ Thị Lang lưu luyến thanh lâu.
Thừa tướng ốm đau nằm liệt trên giường.
Vị thiếp nhà Hầu gia sảy thai, . .
Một loạt việc không đâu.
Lúc trước khi bóc hạch đào cho Tư Đồ Tu, nàng cũng từng nghe qua một chút sự tình.
Phương bắc khô hạn, mất mùa.
Không ít người chết đói.
Phương nam xảy ra lũ lụt trầm trọng, nhà cửa bị phá huỷ, thương vong vô số.
So sánh mà nghĩ.
Hình như nàng chính là hoàng đế bù nhìn a.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có điều gì muốn hỏi sao? Tiểu Hoa có thể giải thích nghi hoặc cho chị."
Tô Yên đem tấu chương gác lại ở trên bàn
"Quyền lực Thiên Thánh quốc ở trong tay ai."
"Ký chủ, binh quyền là do Tư Đồ Tu đại nhân nắm giữ, Tư Đồ Tu đại nhân chính là Nhiếp Chính Vương."
Tô Yên nghe xong,
"Vậy còn ta?"
"Ký chủ, chị ······ là nữ đế đại nhân vô cùng tôn quý."
Tiểu Hoa liền vỗ mông ngựa*.
Tô Yên chậm rì rì nói
"Cho nên, nữ đế này không hề có thực quyền, dù có hạ thánh chỉ xuống cũng sẽ không có người nghe sao?"
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ, chị định hạ thánh chỉ gì thế?"
Tô Yên có điểm mất mát, cúi đầu.
Sớm biết thân phận này vô dụng như vậy, nàng đã từ bỏ từ lâu rôi.
Hao hết tâm tư cướp về, còn không thể hạ thánh chỉ.
Duỗi tay sờ sờ túi tiền bên hông mình.
Trong túi vẫn đựng ngọc Phật châu.
Buổi tối hôm đó sau khi Tư Đồ Tu rời đi.
Tô Yên liền nhặt từng viên, từng viên ngọc Phật châu lên.
Sau đó ngồi xâu lại chuỗi vòng.
Một hạt cũng không thiếu.
Tiểu Hoa đề nghị
"Nếu không, chị cướp thực quyền về?"
Tô Yên lắc đầu
"Ta không muốn hắn chết."
Tiểu Hoa liền nghẹn.
Đại khái là giá trị thể lực gia tăng quá nhiều.
Thế cho nên ký chủ hiện tại muốn cái gì, phá lệ đơn giản mà thô bạo.
Nếu có thể động thủ, tuyệt đối sẽ không dùng đầu óc.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, chị có thể suy nghĩ tới biện pháp khác a."
Tiểu Hoa khẽ nhắc nhở.