Tô Yên nghi hoặc
"Không phải ngươi nói người dan díu với cô ta chính là người trong thôn sao? Biết rõ nàng đã thành thân, còn nguyện ý dan díu với nàng. Người dân thôn ngươi có chắc là biết rõ đúng sai không?"
Người thôn dân kia khựng lại, lúc sau mới nói tiếp
"Tiểu cô nương, cô còn nhỏ, có nhiều chuyện cô không hiểu. Nam nhân và nữ nhân làm sao có thể giống nhau được? Là nữ nhân kia dụ dỗ trước, rõ ràng là ả sai, làm sao lại có thể đi trách người khác??"
Tô Yên mờ mịt
"Không hợp lý."
Nàng thậm chí hoàn toàn không hiểu những lời người này nói rốt cuộc có ý gì.
Người kia thấy Tô Yên không hiểu chuyện như vậy, có chút ghét bỏ, nói
"Tóm lại, Họa Nhu bị rạch mặt, vứt xuống sông là báo ứng của ả."
Nói xong, gã ước lượng thỏi bạc kia, hỏi
"Còn có điều gì muốn hỏi không?"
Tang Minh cười nói
"Không biết phần mộ của Họa Nhu ở đâu?"
Gã phỉ nhổ.
"Ả bị vứt xuống sông, xương cốt không còn làm sao có phần mộ??"
Dứt lời, hắn lại trầm ngâm như nhớ lại điều gì đó
"Nhưng mà, trượng phu của ả cũng thật si tình, còn làm cho ả một ngôi mộ, chôn hết quần áo và đồ vật của nàng ta vào trong đó. Nếu các ngươi muốn đi xem thì đi tới phía sau cánh rừng bên kia, là bãi tha ma của thôn ta. Có một phần mộ cắm một bài vị không có tên, chính là phần mộ của ả."
Tang Minh cảm tạ gã thôn dân, hai người đi thẳng tới chỗ đó.
Tang Minh cười nói
"Lát nữa có thể gặp Họa Nhu. Hy vọng đến lúc đó, cô có thể cùng ta giúp đỡ người dân trong thôn đòi lại công đạo."
Tô Yên không trả lời.
Tang Minh giống như nhìn thấu trong lòng Tô Yên đang nghĩ gì.
Lên tiếng
"Ta biết cô nương thương xót cho hoàn cảnh của nàng ta, muốn nói giúp ả nói vài câu. Nhưng... đây là quyết định của toàn bộ người dân trong thôn, lại có trưởng lão trong thôn đứng ra phán xử. Không sai được."
Tô Yên liếc gã một cái.
"Ta chỉ không hiểu, vì sao mấy nam tử kia không bị vứt luôn xuống sông cùng cô ta?"
Nàng vừa dứt lời, Tang Minh sửng sốt
"Vì sao cô nương lại hỏi như vậy?"
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao ta không thể hỏi như vậy?"
"Nữ tử phải giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn với nam tử thì không bị gò ép như vậy."
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.
Tang Minh lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Vốn dĩ, hắn cho rằng Tô Yên có lòng bất bình, vì hoàn cảnh của Họa Nhu mà đứng ra nói vài câu bênh vực kẻ yếu.
Xem ra, nàng thật sự chỉ thắc mắc mà thôi.
Vừa nghĩ, Tang Minh vừa cười, lực chú ý của gã lại lần nữa dừng trên cây trâm Hoa Bỉ Ngạn trên đầu Tô Yên.
Gã lên tiếng
"Cây trâm của cô nương thật đẹp mắt,"
Tô Yên gật gật đầu
"Cũng được."
Tang Minh trầm ngâm một khắc
"Chỉ là bông hoa khắc trên cây trâm này quá mức yêu diễm, ngược lại lại khiến cho nó có chút thấp kém. Cô nương đeo một cây trâm Hoa Mai hoặc Hoa Ngọc Lan thì sẽ rất xứng đôi."
Tô Yên không nói gì.
Tang Minh cười nói
"Cô nương hẳn là rất yêu thích cây trâm này? Tại hạ thấy cô nương từ ngày hôm qua đều dùng cây trâm này cài tóc."
Tiểu Hoa hừ hừ
"Ngươi mới thấp kém, cả nhà ngươi đều thấp kém."
Từ khi Tiểu Hoa ký túc ở trên cây trâm này, bông Hoa Bỉ Ngạn này chính là hình tượng của nó. Nói cây trâm này thấp kém, chính là đang mắng nó!!
Tô Yên thấy Tang Minh trước sau đều kiếm chuyện để nhắc tới cây trâm, còn nói không ngừng.
Nàng liền duỗi tay tháo cây trâm xuống, cất vào trong ngực áo
Mở miệng nói
"Ta không thích cài trâm lắm."
Sau đó không nói thêm gì nữa.