Thời Thù nghe, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên
"Em sẽ để ý sao?"
Tô Yên dời đi ánh mắt, tiếp tục nhìn áo ngủ màu đen kia.
Không nói gì.
Cô từ trước đến nay không thích nhúng tay vào chuyện của người khác.
Trong mắt Thời Thù từ hy vọng đến mất mát.
Cũng không tiếp tục hỏi cái gì.
Cúi đầu, tiếp tục xoa tóc.
Không biết có phải Tô Yên ảo giác hay không.
Chỉ cảm thấy hắn rất thương tâm mất mát??
Nghĩ như vậy, cô bước chân đến phòng tắm.
Thành công thấy chiếc áo choàng tắm dài màu đen chiễm chệ trên ghế.
Cô vươn tay cầm lấy.
Từ trong phòng tắm đi ra.
Nhìn Thời Thù, lên tiếng
"Cái này, tôi muốn mang đi."
Thời Thù ngồi ở mép giường, gật gật đầu.
Không nói gì thêm.
Trên người khoác áo choàng màu trắng.
Tô Yên cất kỹ cái áo tắm dài.
Ở đằng kìa nhìn Thời Thù trong chốc lát.
Tô Yên là một người theo chủ nghĩa xã hội.
Lấy trộm đồ của người khác, cũng là một gánh nặng vô hình.
Cô muốn bồi thường cho hắn.
Cô lên tiếng
"Tôi có thể mua lại cho anh một bộ đồ mới. Nếu anh muốn."
Thời Thù không nói gì.
Chỉ là cúi đầu.
Nhìn cổ tay phải rũ xuống, Tô Yên cảm thấy tay hắn sưng càng lợi hại hơn.
Thời Thù ngẩng đầu nhìn Tô Yên, đôi mắt có chút vô thần.
Sau đó, lại cúi đầu.
"Tiểu Quai như vậy là muốn trách phạt anh ư, phủi sạch quan hệ cùng anh à?"
Trong âm thanh mang theo nồng đậm ủy khuất cùng khổ sở.
Tô Yên nắm chặt áo ngủ trong tay, thoáng dùng sức chút.
Cô xoay người, tính toán rời đi.
Chỉ là khi định cất bước, liền nhìn thấy Thời Thù ôm bụng, tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh thống khổ khiến người khác đau lòng.
Tô Yên bước chân lần nữa dừng lại.
Cô xoay người.
Khẩu khí đanh lại một chút
"Là đòi tiền hay là muốn áo tắm khác?"
Lúc này, đến phiên Thời Thù không nói.
Hắn vẫn cúi đầu, khăn tắm màu trắng che khuất gương mặt.
Thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
Chỉ có thể nhìn sóng lưng cong lại kia.
Mang theo vô hạn cô đơn.
Tô Yên nhíu mi một chút.
Dời tầm mắt, muốn đi.
Chính là không biết vì sao, cô lại đứng im trước cửa sổ một lúc lâu.
Sau đó lên tiếng
"Tôi rất bận, còn có việc khác phải hoàn thành."
Không biết lúc nói những lời này là muốn cho Thời Thù nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Thời Thù che lại dạ dày, lại phát ra một tiếng kêu rên kìm nén.
Âm thanh của hắn yếu đi rất nhiều
"Tiểu Quai muốn đi, anh làm sao ngăn được."
Tô Yên nhìn thời gian, đã 9 giờ rưỡi.
Trước mười hai giờ phải giao hàng.
Có thể chờ giao hàng xong, lại trở về thảo luận với hắn về chuyện bồi thường vậy.
Trong đầu cô suy nghĩ rất nhiều.
Chàng thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng ở dưới ánh trăng, tư thế độc lai độc vãng.
Thanh lãnh lại làm cho người ta có cảm giác không thể chạm đến.
Cuối cùng, chỉ thấy thiếu niên kia cong eo xuống, đặt áo choàng tắm màu đen lên ghế.
Cô đi thẳng đến trước mặt hắn.
Duỗi tay lấy cái chăn trên giường khoác ở trên người Thời Thù.
Cô ngồi xổm trước mặt hắn
"Anh đau chỗ nào?"
Cô vừa hỏi.
Vốn dĩ người ngồi ở trên giường vẫn còn đang yên đang lành vững vàng ở đó.
Đảo mắt, liền ngả đầu xuống vai Tô Yên.
Bộ dáng hắn thực suy yếu, chọc người thương xót.
"Chỗ nào cũng đau."
Nói nói, liền ôm lấy Tô Yên.
Tô Yên nhìn chỗ bụng hắn đặt tay.
Lên tiếng
"Dạ dày?"
Hắn dựa vào vai Tô Yên
"Ân"
Nhẹ nhàng lên tiếng.
Tiếp theo, Tô Yên hỏi
"Thuốc ở đâu?"
Thời Thù rầu rĩ trả lời
"Không có thuốc."
Hắn ôm lấy Tô Yên không buông tay.
Tiểu Hoa kịp thời cấp cho Tô Yên kiến thức.
"Ký chủ, bệnh dạ dày là do ăn uống thất thường gây ra. Đau dạ dày phần lớn là do bụng đói trống rỗng, hoặc là do đồ ăn không tốt kích thích gây đau đớn".