Chỉ nghe thấy Tuân Cảnh chậm rãi nói một câu
"Công Chúa điện hạ cùng Trấn Nam Vương vẫn còn thánh chỉ trên người, nếu người không gả, sợ là sẽ phải chịu chút khổ sở."
Tô Yên lên tiếng
"Hắn vốn không muốn cưới ta."
Tuân Cảnh trầm ngâm một chút
"Trừ phi, người có thể tìm được một người thay thế Trấn Nam Vương. Để Hoàng đế bệ hạ không tức giận, cũng là đòi lại công đạo cho bá tánh Giang Lan quốc."
Tô Yên nghe xong, gật đầu.
Lên tiếng trả lời
"Ừm."
Đáp ứng xong, lại nghe Tuân Cảnh nói tiếp một câu
"Xem ra ý của Công Chúa điện hạ cũng giống ý của Tuân mỗ. Không biết, Công Chúa điện hạ đã tìm được người để thay thế chưa?"
Tuân Cảnh vừa dứt lời, Tô Yên liền quay sang nhìn hắn chằm chằm, sau đó gật đầu
"Đã chọn được rồi."
Tuân Cảnh bị Tô Yên nhìn chằm chằm, có chút kinh ngạc
"A! Không biết là ai may mắn được Công Chúa điện hạ coi trọng như vậy?"
Tô Yên nhìn hắn, suy nghĩ thật lâu.
Sau đó, bỗng nhiên nói sang chuyện khác.
"Cây kim trâm này, có vẻ chàng không muốn trả lại cho ta."
Lúc Tô Yên nói lời này, vẫn còn đang nắm chặt cây trâm phượng hoàng trong tay.
"Đó là vật đích thân Công Chúa bồi thường cho Tuân mỗ. Tuân mỗ chắc chắn sẽ quý trọng."
"Nhưng cây kim trâm đó lại là thứ tượng trưng cho thân phận của ta. Không thể tùy tiện cho người khác."
Nàng nói rất nghiêm túc.
Tuân Cảnh nghe xong, trầm ngâm một chút.
Sau đó, Tô Yên lại nói
"Nhưng, nếu chàng thích kim trâm, ta vẫn còn rất nhiều. Chỉ cần chàng cưới ta, tất cả đều là của chàng."
Tuân Cảnh nhướng mày.
Đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Tô Yên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tô Yên chờ hắn trả lời.
Nghĩ lại, những lời nàng nói hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Lúc lâu sau, hắn mới đáp lại một câu
"Công Chúa điện hạ là nhìn trúng Tuân mỗ, tính toán để ta che lấp giúp người sao?"
Tô Yên gật đầu
"Kim Vĩnh quốc chỉ có chàng là đối thủ của hắn."
Một bàn tay Tuân Cảnh ôm lấy eo Tô Yên, một bàn tay khác vẫn bận bịu dày vò túi tiền của nàng, có chút trầm tư.
Nửa ngày sau mới lên tiếng
"Từ trước tới giờ Tuân mỗ chưa từng làm chuyện gì chịu thua thiệt."
"Của hồi môn của bổn cung rất đáng giá."
Hắn nghe xong, cười cười rồi nói
"Điều Tuân mỗ nói không phải cái này."
"Sao?"
Hắn dùng cả hai tay ôm lấy Tô Yên.
Thoáng dùng chút sức.
Cúi đầu, chậm rãi nói
"Bổn vương cưới người, cảm thấy có chút thiệt."
Tô Yên nghe xong ngồi đó ngốc một hồi lâu.
Tiểu Hoa gầm gừ
"Ký chủ, ý của Nam Chủ đại nhân chính là chị không xứng với hắn! Hừ! Chúng ta không cần nữa. Đổi người khác!"
Nghĩ lại, Trấn Nam Vương kia cũng khá tốt.
Ít nhất từ trước tới giờ chưa bao giờ nói ký chủ không xứng với gã.
Tô Yên trầm mặc một lát.
Sau đó, đem cây trâm phượng hoàng trong tay đưa cho hắn.
Sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi
"Vậy thì sao?"
Tuân Cảnh vẫn vê cây kim trâm, liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, sau đó chậm rãi nói
"Miễn cưỡng có thể."
Tô Yên nghiêm túc hỏi lại
"Chàng đáp ứng rồi?"
"Công Chúa điện hạ trăm đắng ngàn cay lấy lại được cây trâm này, lại nhịn đau đớn tặng lại nó cho ta. Hình như, bổn vương không còn lý do để cự tuyệt."
Trước đó hắn khiêm tốn xưng Tuân mỗ, giờ đã đổi thành bổn vương.
Một người là Công Chúa của Giang Lan quốc, một người là Vương gia của Kim Vĩnh quốc.
Ừm, môn đăng hộ đối, trời sinh một cặp.
Tuân Cảnh nghĩ vậy.
Tiểu Hoa vốn đang cáu kỉnh, sau đó liền thấy ký chủ và Nam Chủ đại nhân ước định xong xuôi rồi.
Có chút mờ mịt.
Vừa rồi không phải còn nói ký chủ không xứng sao?
Sao nó mới chỉ mất tập trung một chút thôi đã đồng ý rồi?
Nhưng dù sao, so với vị Âu Dương Du Tướng quân kia, lòng nó càng thiên về Nam Chủ đại nhân nhiều hơn một chút.
Ai bảo ngay từ đầu nó đã lỡ biết đây là Nam Chủ đại nhân cơ chứ!!
Nhìn ký chủ.