Một đống mùi son phấn ập đến trước mặt, làm Tô Yên phải lui ra sau hai bước.
Mùi hương của son phấn thật ra không có gì.
Nhưng hơn mười loại hỗn tạp vào với nhau, thì sẽ rất sặc nồng.
Lan Chi đỡ Tô Yên, ra hiệu cho đám gia nhân ở phía sau.
Gia phó xông tới.
Chỉ trong chốc lát liền ngăn cách các cô nương này ra.
Mùi hương kia dần dần tan đi.
Tô Yên tiến vào trong Hoa Mãn Lâu.
Mới vừa bước vào, liền nghe được giọng nói nóng bỏng của tú bà nơi này
"Tiểu hầu gia tới?? Nhanh, tất cả các cô nương đều lại đây hầu hạ tiểu hầu gia đi."
"Vâng"
Trên đỉnh đầu của Bảo ma ma gắn một đóa hoa mẫu đơn, một thân y phục cực kỳ hồng diễm xem như hợp mắt.
Tô Yên ngồi xuống chiếc bàn tròn ở trước sảnh đường.
Chung trà, điểm tâm, đồng thời được bưng lên.
Lan Chi đứng ở phía sau Tô Yên, yên tĩnh chờ nàng phân phó.
Các cô nương chung quanh, đều vây lại đây.
Nhưng lại vì kinh sợ gia nhân bên người Tô Yên, cũng không dám dựa quá gần.
Bảo ma ma đứng ở trước mặt Tô Yên, một bộ dạng thật thân cận
"Tiểu hầu gia, nay ngài tới là muốn chơi trò tiêu khiển gì đây?"
Tô Yên bưng chung trà uống một ngụm, lắc đầu.
Bảo ma ma rất nhanh trí nói tiếp
"Tiểu hầu gia là vì muốn chuộc thân cho Sở Phong?"
Tô Yên ngẩng đầu, nhìn bà ta.
Bảo ma ma sốt sắng lo lắng, liền nói gã sai vặt ở bên cạnh
"Mau tới mời Sở Phong ra, nói với hắn tiểu hầu gia tới."
"Vâng"
Gã sai vặt kia lên tiếng, không có lên lầu, mà đi xuyên qua sân, đến hậu viện.
Hoa Mãn Lâu cùng với các thanh lâu khác có điểm khác nhau.
Vừa có các cô nương mỹ mạo, còn có cả những nam kỹ gầy yếu.
Nam kỹ cũng có một cái tên đặc biệt, gọi là tiểu quan.
Tô Yên cúi đầu tiếp tục uống nước, Bảo ma ma dùng ánh mắt ám chỉ cho mấy nữ tử kia.
Mấy cô nương lập tức hiểu, từng tiếng ngọt lịm truyền tới
"Hầu gia -"
Âm thanh nhỏ nhỏ, nhu nhược, vòng eo như không có xương rúc vào bên chân Tô Yên ngồi xuống.
Từng chút từng chút bóp nhẹ vào chân nàng.
Thấy rất thoải mái, Tô Yên cũng không có ý cự tuyệt.
Có người thứ nhất, liền có người thứ hai, thứ ba.
Chớp mắt, bên cạnh Tô Yên, người bóp chân, người xoa vai, người bưng điểm tâm, còn có người bưng trà tất cả đều có.
Áo sa mỏng vốn dĩ được khoác trên người các nàng cũng không biết đã biến mất từ khi nào.
Bộ ngực căng tròn dưới yếm, không ngừng cọ trên người Tô Yên.
Bảo mụ mụ là kẻ tàn nhẫn.
Tô Yên chính là một thổ hào vô cùng chói lọi.
Từ trước đến nay ra tay đều rất hào phóng.
Huống hồ Tô Yên nam nữ đều ăn, bất luận là dùng biện pháp gì, cũng phải buộc thật chặt cây rụng tiền này.
Tô Yên liếc bộ ngực trắng trắng mềm mềm của nữ tử cọ lại đây.
Không ngừng vứt cho nàng những mị nhãn.
Từng tiếng ngọt như tẩm mật
"Hầu gia -, để Tiểu Hương hầu hạ cho ngài nha-"
Nói rồi, một cánh tay liền đặt ở trên vai Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Vươn tay, sờ soạng trên người nữ tử tên Tiểu Hương kia một cái.
Nàng kia cho rằng đã hấp dẫn được, Tô Yên vừa mới đụng một chút tới cánh tay, nàng ta liền nhắm mắt lại phát ra một tiếng rên rỉ đầy hưởng thụ.
Sau đó, Tiểu Hương bổng cảm thấy bả vai chính mình bị ti sa* khoác lên.
* Ti sa: có thể hiểu là một loại áo làm bằng sợi tơ tằm, rất mỏng
Mở to mắt.
Phát hiện tay Tô Yên chỉ là nắm ti sa trên người nàng, giúp nàng che đậy bả vai bị lộ ra.
Sau đó liền thu tay, tiếp tục uống trà.
Tiểu Hương có chút xấu hổ, bên cạnh liền truyền đến tiếng cười châm chọc.
Đợi một hồi lâu, gã sai vặt kia chạy trở về.
Nhưng chỉ có một mình hắn, không thấy Sở Phong.
Bảo ma ma giận dữ mắng một tiếng
"Bảo ngươi đi gọi người, người đâu? Tiểu hầu gia đã chờ ở chỗ này lâu lắm rồi đấy!"