Nói xong, Tiểu Đào cao hứng mở cửa phòng ra.
Đi vào, Tiểu Đào nhìn vị Công chúa đang ngồi ở mép giường, sửng sốt.
"Công chúa điện hạ, cây trâm phượng hoàng của người đâu?"
Tô Yên nghiêm túc nói
"Ta tặng đi rồi."
Tiểu Đào sửng sốt
"Người, người, Công chúa, cây trâm đó không thể tặng cho người khác được!"
Nói xong, vội vàng buông điểm tâm trong tay xuống, chải tóc cho Tô Yên.
Vừa chải đầu vừa nói
"Công chúa, sao người lại tặng người ta như vậy? Cây trâm đó được Hoàng thượng cử thợ trang sức có chuyên môn giỏi nhất chế tạo cho người. Trên đời này chỉ có một cây trâm phượng hoàng cất cánh, tượng trưng cho thân phận của người đó."
Tô Yên để Tiểu Đào tuỳ ý chải tóc cho mình, sau đó nói
"Không sao."
Tiểu Đào sốt ruột, muốn nói lại thôi, sau đó lặng lẽ thở dài một tiếng.
Tiểu Đào tìm một cây trâm khác cài lên đầu Tô Yên.
Nhìn Công chúa, Tiểu Đào có chút sững sờ.
Công chúa thật xinh đẹp.
Trấn Nam Vương đã tới đón người, dĩ nhiên Tiểu Đào muốn nhanh một chút.
Nhưng khi ra khỏi trạm dịch, những người tới đây đón dâu trên mặt cũng chẳng có chút vui mừng nào, quần áo cũng không đổi sang hỉ phục.
Áo giáp phát ra tiếng vang "loạch xoạch", trường đao dắt bên hông, mang theo sự xa cách.
Mấy chục người đứng đó, người dẫn đầu đánh giá Tô Yên một lượt, lên tiếng
"Công chúa của Giang Lan quốc?"
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy"
Người dẫn đầu liền dời ánh mắt
"Người đâu, đỡ Công chúa lên xe ngựa."
Tiểu Đào có chút căm giận, tới đón tiếp tân nương tử đều là nam nhân, một bà nương cũng không chịu sắp xếp.
Có thể để cho Vương Phi tương lai ở chung với một đống nam nhân sao?
Trấn Nam Vương này không hiểu quy củ, hay là cố ý?
Đối với việc này, Tô Yên cũng không hề tức giận.
Ngồi trên xe ngựa, khi mành vừa buông xuống, Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo.
Tiểu Hoa kinh ngạc
"Ký chủ gặp phải nan đề* sao?"
*Nan đề: vấn đề khó giải quyết.
"Không có"
"Vậy vì sao ký chủ lại ăn kẹo?"
Trong trí nhớ của Tiểu Hoa, chỉ lúc vào thời điểm khốn đốn, ký chủ mới ăn kẹo ngọt.
Tô Yên đáp
"Đói"
Tiểu Hoa
"A ····ồ, hoá ra là như thế."
Nó còn tưởng ký chủ đang bận cân nhắc xem làm thế nào mới có thể không gả cho Âu Dương Du cơ.
Xe ngựa đi nửa canh giờ, Tô Yên ngồi trong xe ngựa ăn kẹo cả nửa canh giờ, vỏ kẹo xếp đầy một cái hộp nhỏ bên cạnh.
Xe ngựa dừng lại, binh lính dẫn đầu lên tiếng
"Công chúa điện hạ, đã tới nơi rồi, mời người xuống xe."
Tiểu Đào vén rèm lên, lên tiếng
"Công chúa"
Tô Yên được tiểu Đào đỡ xuống xe ngựa.
Bảng hiệu Trấn Nam Vương phủ xuất hiện trước mắt.
Cửa gỗ đen nhánh mang theo sự nghiêm túc, bên cửa đặt hai tượng sư tử đá vô cùng uy nghiêm.
Nếu là ngày thường, thực sự sẽ khiến người ta tán thưởng một phen, không hổ là phủ đệ của Trấn Nam Vương.
Nhưng ngày như hôm nay là ngày Trấn Nam Vương thành thân, thế mà trong phủ một chút không khí vui mừng cũng không có.
Giống như muốn tỏ vẻ bất mãn với chuyện liên hôn chính trị này.
Binh lính dẫn đầu hai tay ôm quyền, lên tiếng
"Công chúa điện hạ, Tướng Quân vẫn ở tiền tuyến chưa về, việc thành thân để ngày sau lại nói. Người cứ ở lại đây, phòng cho khách đã dọn dẹp sạch sẽ cho ngài, những việc khác thì chờ Tướng Quân về rồi lại bàn tiếp."
Tô Yên nghe xong, dò hỏi
"Khi nào hắn trở về?"
Binh lính kia nghe xong, cho rằng Tô Yên vội vàng muốn thành thân, dù sao Tướng Quân nhà mình oai phong lẫm liệt như vậy, không ít cô nương muốn gả cho ngài đâu.
Hắn lên tiếng
"Việc này thì thuộc hạ không rõ."
Tô Yên gật đầu, sau đó lại hỏi
"Chúng ta còn chưa thành thân, cho nên có thể xem như là chưa phải phu thê đúng không?"
Binh lính sửng sốt, không hiểu vì sao vị Công chúa này lại hỏi như vậy.