Chương 1968: Ai da, tang thi! 23

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

"Hai người đang làm gì vậy?" Tiểu Hồng đang cầm một cái kẹo que ăn ăn. Mở to đôi mắt nhìn hai người kia. Sau đó, khi nó nhìn thấy nữ nhân kia là Chu Nhược. Ý cười trên mặt nó liền tắt hẳn. Trừng mắt nhìn gã đầu đinh kia "Tại sao ngươi lại cởi quần áo của em gái?" Một thằng nhóc mấy tuổi gọi một cô gái hơn 20 tuổi là em gái, lại còn gọi bằng cái giọng non nớt đó nghe thật rất buồn cười. Tiểu Hồng sở dĩ không ra tay, bởi vì nó đang do dự. Những lúc Yên Yên chơi với nam nhân của cô, hình như đều cởi quần áo thì phải. Ánh mất Chu Nhược sáng lên "Cứu mạng!! Cứu mạng!! Cứu mạng!!!" Tiếng kêu của cô tê tâm liệt phế, giọng nói khàn khàn run rẩy. Gã đầu đinh không kiên nhẫn. "Đi đi đi đi!! Trẻ con biết cái gì mà hỏi linh tinh!!" Tiểu Hồng nghe thấy vậy, lập tức chạy về hướng Chu Nhược. Gã đầu đinh thấy Tiểu Hồng không những không đi, ngược lại còn chạy về phía bên này. Liền trừng mắt nhìn nó. "Dám lại đây, lão tử đem người đi làm thịt kho tàu." Lời còn chưa nói xong, cổ của gã đã bị người ta bóp chặt, kéo giật lại phía sau. Người kéo đầu định đi, chính là Tô Cổ. Tô Cổ híp mắt, không nhìn Chu Nhược, mà trước khi đi, ném vào đầu Tiểu Hồng một đống vải. Lãnh đạm lên tiếng "Đắp lên cho em gái ngươi, trông chừng cô ấy!" Tiểu Hồng kéo đống vải từ trên đầu xuống, ngoan ngoãn đắp lên cho Chu Nhược đang nằm trên mặt đất. Chu Nhược ngơ ngác vô thần một hồi lâu. Tiểu Hồng thấy cô thương tâm như vậy. Nhớ tới việc em gái đã cho mình một thanh chocolate. Nén đau lòng, đem viên kẹo cuối cùng còn giấu được lấy ra, nhét vào trong miệng Chu Nhược. Bên miệng Chu Nhược vẫn còn vết máu . Bên má vẫn còn hằn vết bàn tay, một bên mặt sưng vù. Cô ngơ ngác vô thần một lúc lâu, mới hiểu ra mình đã được cứu. "Lộp bộp" một tiếng, nước mắt rơi xuống. Sau đó, ôm chặt Hồng khóc rống lên... Tô Cổ kéo gã đầu đinh về chỗ mọi người đang ngủ. Đầu đinh bị bóp cổ không thở nổi, khuôn mặt đã chuyển sang màu xanh tím. "Mày, mày muốn làm gì?" Tô Cổ đi tới gần một tảng đá, cách chỗ ngủ tập trung 2, 3 mét thì dừng lại. Hắn ném gã lên tảng đá. Đầu đinh lập tức muốn bò dậy chạy trốn, liền bị Tô Cổ đạp cho một nhát, lại ngã dúi dụi. Mọi người còn đang ngủ. Động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên là làm một đám người giả bộ ngủ tò mò mà phải mở mắt ra. Tô Cổ lạnh nhạt nói "Không chiến đấu với tang thi, không đi tìm lương thực, không làm một việc gì, mọi người bảo vệ cho mày sống sót, nhưng mày vẫn không thành thật." Vừa nói, trong tay Tô Cổ liền xuất hiện một mũi băng. Ánh mắt gã đầu đinh co rút lại "Mày, mày muốn làm gì? Mày, mày tưởng có dị năng là ghê gớm sao? Có dị năng liền có thể tùy tiện giết người sao? Tao nói cho mày biết, mày đây là giết người!!" Tô Cổ mặt vô biểu tình, giọng nói lạnh nhạt "Tao là đang dạy cho mày biết, làm người là phải như thế nào!" Những lời này, không biết là Tô Cổ nói cho gã đầu đinh nghe, hay là nói cho những người khác nghe. Sau khi Tô Cổ nói những lời này, liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết của gã đầu đinh. Máu từ trên cổ gã trực tiếp phun ra như vòi rồng. Bắn vào trên người người đang ngủ gần đó nhất. Gã đầu đinh nằm trên tảng đá, cả người run rẩy. Ánh mắt sợ hãi nhìn Tô Cổ. Tô Cổ nhìn thoáng qua mũi băng trên tay "Cái thứ này quả thật là không sắc bén mà. Nếu ngươi không chết, vậy thì tiếp tục tồn tại đi." Nói xong, hắn liền thu hồi mũi băng, xoay người, đi về chỗ ngủ vừa nãy.