Tô Yên cúi đầu, nhìn nước trà nóng hổi trước mặt, ngón tay vuốt vuốt miệng ly.
"Chính là ý ngài lý giải."
Khi nói, cô ngẩng đầu, ánh mắt không gợn sóng nhìn về phía mọi người đối diện.
Giọng nói vừa dứt, nhìn thời gian.
Ân, sắp đến giờ cơm trưa.
Cô nên đi xem Diệp Tiêu.
Đứng lên, cầm lấy bao tay màu trắng trên bàn
"Còn có việc không? Nếu không có, vậy cáo từ."
Cô đứng ở chỗ đó đợi trong chốc lát.
Đối diện yên tĩnh một mảnh.
Tầm mắt Tô Yên đối diện cùng Tôn Minh thượng tướng.
Tôn Minh mặt đã xanh mét.
Sắc mặt biến hóa hồi lâu, thanh âm già nua trịnh trọng mang theo uy nghiêm.
"Cô là quyết tâm, muốn đối địch cùng Tôn thị?"
Dù sao cũng là một thượng tướng từng trải qua sóng to gió lớn.
Trường hợp gì còn chưa thấy qua?
Tự nhiên rất trầm ổn.
Chỉ là người ngồi bên cạnh hắn không thể bình tĩnh được.
Một bộ lửa giận hừng hực, muốn đem Tô Yên bầm thây vạn đoạn.
Tô Yên ánh mắt lãnh đạm, nhìn Tôn Minh
"Tôn thị gia tộc bị diệt, cũng không trách được tôi, muốn trách thì trách những người này."
Nói xong, cô nâng bao tay màu trắng trong tay lên, chỉ từng người người đối diện.
Sau đó, xoay người
"Thu quân."
Hai chữ rơi xuống, tất cả đi theo ra ngoài.
Bóng dáng thon dài thẳng tắp, làm người không dám khinh thường.
Tôn Minh sắc mặt âm trầm ngồi ở chỗ đó thật lâu.
Vốn là muốn ra oai phủ đầu Tô Yên.
Không nghĩ tới hắn cũng đi đêm có ngày gặp ma.
Tôn Minh vuốt một chút đầu tóc của mình.
Hắn đã 65 tuổi, gương mặt già nua, nếp nhăn che kín.
Thanh âm khàn khàn, chậm rãi truyền ra
"Tô, Yên."
Hai chữ rơi xuống.
Tuy rằng Tô Yên chiến công hiển hách, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân.
Vốn hắn cũng không để vào mắt.
Trải qua việc hôm nay, hắn cũng đã có cái nhìn khác về cô.
Ánh mắt hắn lúc sáng lúc tối, cuối cùng nhắm mắt lại.
Ngồi ở chỗ đó trầm tư.
Chung quanh những tên họ hàng kia, chậm chạp không dám lên tiếng.
Tôn Minh chẳng những là thượng tướng, còn là gia chủ Tôn thị gia tộc.
Bọn họ cũng là theo Tôn Minh mà hành sự, không dám nhiều lời.
Tô Yên đi đến bệnh viện quân khu.
Trên đường Triệu Lâm nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Ngắn ngủi trầm mặc, Tô Yên lên tiếng
"Vừa mới nãy ở trong phòng, tên mắt híp có quân hàm thiếu tướng, trên dưới 60 tuổi đó là ai?"
Triệu Lâm suy tư một trận
"Thượng tướng nói chính là vị ngồi ở bên trái Tôn Minh thượng tướng?"
"Ân."
"Hắn là anh trai của Tôn Minh thượng tướng, năm nay 68 tuổi, lớn hơn thượng tướng 3 tuổi, tên là Tôn Vô Thịnh."
Lúc Tô Yên nghe thấy Tôn Vô Thịnh còn lớn hơn Tôn Minh thì có điểm kinh ngạc.
Tôn Vô Thịnh nhìn qua trẻ hơn Tôn Minh rất nhiều.
"68?"
Cô thấp giọng một câu.
Triệu Lâm gật đầu
"Hắn vẫn chưa mang binh đánh giặc, quân hàm này cũng không biết làm sao lại có, hơn nữa, nghe nói hắn thích nam nhân."
Lúc nói, Triệu Lâm lại bổ sung một câu
"Hôm qua Tôn Hi thiếu tướng bị ngài đả thương, nghe nói rất gần gũi với vị bác cả này, cả hai người đều yêu thích nam nhân gầy yếu."
Tô Yên bước chân ngừng một chút
"Cho nên, hắn coi trọng Diệp Tiêu?"
Triệu Lâm gật đầu, thanh âm nhỏ chút
"Có khả năng."
Tô Yên mặc quân ủng màu đen, một thân quân phục thuần trắng, rất tiêu sái.
Nửa ngày sau, lên tiếng
"Đi liên hệ Tôn Vô Thịnh, thuận tiện đưa chút quà tặng, cứ nói là nhận lỗi đả thương Tôn Hi."
Triệu Lâm gật đầu
"Vâng"
Hắn là cấp dưới, mệnh lệnh cấp trên chỉ cần làm tốt là được rồi.
Nhiều năm tín nhiệm làm hắn lựa chọn phục tùng vô điều kiện.