Tô Yên vừa ăn kẹo vừa gật đầu
"Được!" ...
Trong điện Yêu Vương.
Lục ngồi trên vương tọa, liên tục thất thần.
Trong đầu tất cả đều là câu nói vừa nãy của Tô Yên.
Hắn càng nghĩ lại càng thấy bực bội.
Trong đầu toàn là cô.
Cô nói, hóa ra chàng không thích ta.
Lúc đấy, nhẽ ra hắn nên nói vài câu lạnh nhạt, để cô nhận ra mình là ai.
Nhưng sao lúc ấy hắn lại không làm như vậy?
Không những không làm như vậy, thậm chí còn muốn vội vàng chạy qua ôm lấy cô giải thích.
Nếu như không phải tên thủ lĩnh Ma Giới đáng chết này tới, có lẽ hắn sẽ thực sự chạy đi dỗ dành nữ nhân kia.
Lục hạ mí mắt, sắc mặt nháy mắt tỉnh táo lại.
Yến hội một canh giờ, hắn không nói một lời nào, cho đến khi tên Xích Diễm kia rời đi.
Hắn ta nói vài lời khiêu khích, Lục cũng chẳng buồn để vào tai.
Bất tri bất giác đã qua giờ ngọ.
Lục ngồi trong Yêu Vương điện, nhìn khắp xung quanh giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Sau đó, sắc mặt liền trầm xuống.
Mặt không biểu tình, không nói một lời.
Ba ngày liên tiếp, hắn đều ngồi trong Yêu Vương điện tới khuya.
Như đang lẳng lặng chờ đợi điều gì đó.
Cho tới ngày thứ tư, khi sắc trời dần dần sáng lên.
Lục mới trố mắt hồi phục tinh thần, nhắm mắt lại.
Cô sẽ không tới tìm hắn.
Hắn gắt gao nắm chặt tay vịn của Vương tọa.
Khuôn mặt tuấn mỹ giờ càng thêm lạnh nhạt. ...
Tô Yên đã rời giường từ sáng sớm tinh mơ.
Ăn sáng xong, cô chuẩn bị đi ra ngoài.
Vừa mới mở cửa liền nhìn thấy nữ yêu mặt đầy sát khí nhìn mình.
Sắc mặt cô không có chút thay đổi.
"Có việc gì?"
Nữ yêu nhìn Tô Yên chằm chằm, đôi mắt đỏ ngầu
"Rốt cuộc ngươi hạ dược gì cho Yêu Vương đại nhân?"
Khẩu khí chất vấn, còn mang theo tức giận.
Tô Yên hỏi lại
"Ngươi chỉ muốn hỏi chuyện này?"
Rõ ràng cô chỉ nhẹ nhàng nói ra mấy chữ, yêu nữ lại giống như bị áp chế.
Lúc lâu sau, ả lấy ra một cái hộp màu đen có khắc hình con rồng.
"Yêu Vương điện hạ muốn ta đem cái này cho ngươi."
Nói xong, nàng ta dừng lại một chút, trào phúng nói một câu
"Ý tứ của Yêu Vương đại nhân, ngươi hẳn đã hiểu rõ. Thứ này là do ngươi nhiều ngày nay đi theo nịnh nọt hầu hạ điện hạ mà có. Về sau, ngươi không cần ở bên cạnh Yêu Vương đại nhân nữa."
Tô Yên liếc ả một cái, duỗi tay cầm lấy cái hộp kia, lên tiếng
"Lời này là do hắn muốn chuyển đạt, hay là ý của ngươi?"
Nữ yêu cười
"Ý của Yêu Vương đại nhân, chính là ý của thuộc hạ. Chẳng lẽ... ngươi thật sự cho rằng một nữ tử nhân loại, có thể ngồi lên ngôi vị Yêu hậu Yêu tộc sao?"
Tô Yên mở cái hộp ra, đồ vật bên trong tỏa ra ánh sáng.
Là một viên ngọc to như bàn tay.
Nhưng viên ngọc đó trong suốt, bên trong lại có hoa văn.
Là 9 con rồng.
Cô chạm vào chỉ thấy ôn nhuận, lạnh lạnh, vô cùng thoải mái.
Tiểu Hoa lập tức lên tiếng
"Ký chủ, chị chạm vào nó lần nữa đi."
Tô Yên dùng đầu ngón tay trỏ ấn vào viên ngọc.
Tức khắc, hạt châu phát ra âm thanh rồng ngâm.
"Ký chủ, đây là Cửu Long lưu ly châu, chí bảo Yêu giới."
Tiểu Hoa khẳng định.
Tô Yên nhìn Cửu Long lưu ly châu, lại nhìn nhìn yêu nữ
"Vì sao hắn lại cho ta cái này?"
Nữ yêu cười
"Ta đã nói rõ ràng như vậy, ngươi nghe không hiểu sao?"
Tô Yên đóng chiếc hộp lại.
"Ừm."
Cô lên tiếng trả lời, sau đó đóng cửa lại.
Tô Yên để chiếc hộp lên trên bàn.
Trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tiểu Hoa nhỏ giọng tò mò
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"