Đáng tiếc.
Thể lực của Tô Yên hiện tại đã hồi phục.
Vì vậy, khi Tô Vân Vân chạy qua.
Cô giơ tay, thoáng dùng sức.
Đẩy cô ta ngã xuống chân bàn.
Lúc này, mẹ Tô không thể ngồi yên.
"Tô Yên! Tại sao mày có thể ác độc như thế?"
Tô Yên thấy bọn họ vẫn luôn khiển trách mình, vòng lẩn quẩn ra không được.
Cô suy nghĩ một lúc.
Nói
"Tôi không mượn 50 vạn của Phượng Quốc Nguyên."
Ba mẹ Tô ở đối diện sửng sốt.
Cô tiếp tục nói
"Không phải là tôi gọi điện thoại khăng khăng muốn gả cho ông ta. Là các người hứa hẹn muốn đem con gái đính hôn với ông ta, tại sao lại trách tôi?"
Ba Tô nhíu mày
"Nhưng mày là người nên gả cho Phượng Quốc Nguyên mới đúng."
Đúng là một người cha thiên vị a.
Trong mắt ông ta, Tô Vân Vân là con gái mình, còn Tô Yên chỉ là hàng hóa để trao đổi.
Hai người không giống nhau.
Tô Yên nhìn ông ta
"Tôi không đồng ý."
Ba Tô không hài lòng với câu trả lời của Tô Yên
"Mày là con gái của tao!"
Bởi vì mày là con gái của tao, cho nên, tao muốn đem mày bán cho ai là quyền lợi của tao.
Bây giờ trong thế giới Văn Minh này, thế nhưng còn có một người cha có suy nghĩ bất thường như vậy.
Tô Yên lên tiếng
"Tôi đã thành niên. Ông có phải là cha tôi hay không không quan trọng."
Câu nói của Tô Yên khiến sắc mặt ba Tô tức giận đỏ lên
"Mày!!"
Tô Yên cúi đầu suy nghĩ trong chốt lát, lại nói
"Theo di chúc của mẹ tôi, ngôi nhà này thuộc về tôi. Các người dự định hôm nay hay ngày mai rời đi?"
Mẹ Tô sửng sốt, thanh âm sắc nhọn
"Ý mày là gì?! Ngôi nhà này là của mày khi nào?!!"
Tô Yên nhìn bà ta
"Từ lúc cha tôi ở rể. Thời điểm chưa có tôi, ngôi nhà này đã là của tôi."
Mẹ Tô nghe hai chữ ở rể, sửng sốt, nhìn về phía ba Tô.
Sắc mặt ba Tô đã trở thành màu gan heo.
Tô Yên tiếp tục nói
"Những chuyện các người đã làm trong quá khứ tôi cũng không muốn truy cứu. Ngày mai tôi sẽ cử người đến dọn dẹp nhà. Nếu các người từ chối hợp tác, đừng trách tôi sử dụng thủ đoạn cưỡng chế."
Mẹ Tô nghe đến tâm can đều run rẩy.
"Tao, tao như thế nào lại nuôi một thứ lòng lang dạ sói như mày!"
"Xin chú ý đến từ ngữ, tôi không phải là đồ vật của bà. Thứ lòng lang dạ sói bà nhắc đến đang nằm trên mặt đất kia."
"Mày!!!"
Tô Yên đến, ba người tức giận không thể nói một lời.
Có lẽ không nghĩ đến.
Cô con gái lúc trước còn vâng vâng dạ dạ hiện tại đã biến thành bộ dáng như bây giờ.
Trên tầng hai của biệt thự, truyền đến một tiếng cười
"Ha ha ha ha ha ha."
Theo đó, có tiếng bước chân rải rác.
Nghe tiếng, phải có hơn mười mấy người.
Chỉ thấy Phượng Quốc Nguyên từ trên lầu đi xuống.
Ông ta nheo đôi mắt nhỏ
"Tô Yên, biệt lai vô dạng *."
* biệt lai vô dạng: nghĩa là từ lúc chia tay đến lúc gặp lại,"vô dạng" nghĩa là không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.
Vừa dứt lời, Phượng Quốc Nguyên giơ tay
"Bắt lấy cô ta đem về, đây là người vợ thứ năm của ta."
"Vâng!"
Mấy người đàn ông mặc đồ đen phía sau Phượng Quốc Nguyên gật đầu đáp lại.
Sau đó, liền lao ra ngoài.
Khi bị bao vây, bọn chúng cũng không buông tha Mộng Yểm.
Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt cậu.
Vươn ra ra tính toán ôm cậu lên.
Mộng Yểm nhìn về phía hắn.
Đôi mắt vàng chớp chớp.
Nó nhặt bình sữa, uống ngụm cuối cùng.
Sau đó búng tay, bình sữa đều trở nên méo mó.
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn duỗi ra.
Mắt không chớp.
Nó đâm bình sữa thọc vào người đàn ông mặc đồ đen.
Giây tiếp theo.
Máu tươi phun ra.
Người đàn ngã xuống đất trong nháy mắt.