Chương 1886: Xin chào, học bá! 11

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Nghe Tiểu Hoa nói xong, Tô Yên liền nhìn chó nhỏ. Tiểu Hoa lại nói "Ký chủ, nó cũng không vẫy đuôi, tai cũng không giật." Thân là một con chó, trừ bỏ vóc dáng cao lớn, cái gì cũng không làm được. Còn không bằng Tiểu Hồng bắt chước làm chó. Ách, hả? Sao lại giống mắng người như vậy? Tiểu Hoa vừa nhìn tư liệu, vừa lải nhải nói chuyện cùng Tô Yên. Tô Yên nhìn con chó "Vẫy đuôi." Cái đuôi đang hạ xuống liền được nâng lên hất hai lần. Lại nhanh chóng cụp xuống. "Ô ô ô -" Chó nhỏ lại bắt đầu nức nở, Tô Yên nghiêng người qua. Hai móng vuốt bấu vào vai cô, đầu to cũng dựa trên vai cô. Ừm, thật thỏa mãn. Vậy thì cho Tô Yên nhìn nó vẫy đuôi thêm một lần nữa vậy. Tô Yên chuẩn bị xong, đi ra ngoài, đương nhiên vẫn phải ôm theo con chó chỉ biết dính người này. Chờ đến khi xuống lầu, Tiểu Hồng vốn dĩ đang ăn cơm, nhìn thấy con chó trong lòng Tô Yên thì hai mắt trợn tròn. "Con chó càng ngày càng béo nha." Tốc độ lớn lên của con chó này còn nhanh hơn nó. Sau đó, Tiểu Hồng bắt đầu nghi hoặc "Tại sao nó không sủa vậy? Yên Yên, nó là con chó câm sao?" Tô Yên "Không phải, có lẽ nó còn nhỏ." Tô Cổ liếc liếc mắt nhìn con chó. Như thế này còn nhỏ? Không chừng một thời gian nữa Tô Yên còn cưỡi được cả nó ấy. Tiểu Hồng cắn một miếng bánh mì, học theo những gì nó thấy trong TV, xoay về phía con chó kêu hai tiếng "Gâu gâu." Chó nhỏ "······" Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, lại kêu tiếp "Gâu gâu, gâu gâu." Chó nhỏ vẫn làm lơ nó. Khi Tiểu Hồng lại chuẩn bị thực hiện động tác khác, Tô Cổ bên cạnh đã không nhịn được nữa. Cầm lấy cái bánh mì bên cạnh nhét vào miệng Tiểu Hồng. Một con rắn, còn học đòi kêu tiếng chó sủa. Tô Cổ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ lại việc vừa rồi. Hắn sợ mình không kìm nén được mà bóp chết nó. Cuối bữa ăn, đồng chí Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, bí mật hướng về phía con chó kêu hai tiếng "Gâu gâu" Tiểu Hồng trông đặc biệt háo hức, cố gắng muốn dạy chó nhỏ sủa ra tiếng. Chó nhỏ đảo mắt qua Tiểu Hồng, sau đó ngẩng đầu "Ngao ô -" Lần này, không còn là âm thanh yếu đuối nức nở nữa. Mà là một tiếng gầm. Tô Yên đang ăn cơm liền dừng lại. Nhìn con chó đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. Nếu tiếp tục coi nó là chó, càng nghĩ càng thấy thật phi lý. Tiểu Hồng mờ mịt, sinh ra hoài nghi "Chó kêu như vậy sao?" Trong đầu, Tiểu Hoa nói "Ký chủ, là sói tuyết!" Nói xong, Tiểu Hoa lại nghi hoặc "Sói tuyết lớn nhanh như vậy sao?" Tô Yên cũng không mấy tò mò chó nhỏ nhà mình là chủng loại gì. Cho dù nó là một giống chó đột biến, cô cũng sẽ nuôi nó. Cho nên cái này, không quan trọng lắm. Nhưng tâm lý này lại không tồn tại được bao lâu. Một tháng sau, Tô Yên rốt cục bắt đầu cân nhắc lại đến vấn đề này. Buổi tối tan học về nhà. Vừa mở cửa liền cảm thấy có thứ gì đó khổng lồ nhanh chóng nhảy về phía cô. Kèm theo là tiếng tru đầy hưng phấn. Một cục trắng trắng. Tô Yên đã chuẩn bị sẵn tư thế, giang hai tay ra. Sau đó, một con chó toàn thân trắng như tuyết cao bằng Tô Yên, nặng trĩu đè lên người cô, được cô ôm ở trong lòng. Con ngươi màu lam nhạt không còn ngập nước, làm người đau lòng như lúc mới gặp nữa. Mà nhìn vô cùng kiêu căng hung ác, nhịn không được muốn cách xa một chút. Hai lỗ tai dựng đứng, toàn thân trắng muốt không có một chút tì vết. Cũng may Tô Yên sức lực lớn, nếu là một cô gái bình thường, không chừng đã bị đâm bay ra ngoài rồi.