"Chờ đến khi chúng tôi trở về trại an toàn, sẽ có người đi truyền tin. Đến lúc đó, ngài có thể đem người về. Nếu như nửa đường, chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vậy thì con tin kia sẽ đi gặp Diêm Vương đấy."
Sơn phỉ nói một cách nho nhã lễ độ.
Tiếp đó, đám đàn em đi theo đằng sau nhanh chóng khiêng rương đi, chuyển đến chiếc xe ngựa phía sau tảng đá.
Nguyên Tử Mật nhìn như vậy, nhíu mày một chút.
Đúng là bất ngờ thật.
Hành động nhanh nhẹn, xử sự kín đáo, hoàn toàn nắm quyền chủ động.
Nhìn những hành động lưu loát như thế này, đám người này giống như rất có trình độ.
Tiểu Hồng xuống xe, đứng ở cửa xe nhìn.
Nhìn mãi cũng không nhìn được gì, liền đẩy người ra, đi vào phía bên trong.
Tiểu Hồng vừa xuất hiện, đám sơn tặc liền vô cùng sửng sốt sửng sốt.
Tiểu Hồng hỏi
"Tô Cổ đâu?"
Nó muốn tìm hắn, nhưng nó lại không nhớ đường lên núi ...
Tiểu Hồng vừa hỏi, kết quả đám sơn tặc kia không nói hai lời lập tức quay đầu đi, giống như không hề quen nó.
Tiểu Hồng ngơ ngác.
Sao đám người này lại không phản ứng?
Trước kia ngày nào cũng đi mua kẹo hồ lô cho nó mà.
Sao hiện giờ lại không nói chuyện.
Đúng lúc này, phía sau xe truyền đến tiếng động.
Chỉ kịp nghe thấy đám thuộc hạ gào lên
"Thiếu soái, cẩn thận!"
Vừa dứt lời, Tô Yên đã nhào về phía Nguyên Tử Mật.
"Đoàng!"
Một tiếng súng vang lên.
Tô Yên vẫn chưa cảm thấy đau đớn.
Cô sửng sốt.
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của người nọ.
Nguyên Tử Mật phát hiện Tô Yên nhào về phía hắn, lập tức xoay người, ôm cô vào trong ngực.
Viên đạn bắn trúng cánh tay hắn.
Đau đớn làm hắn rên lên một tiếng.
Tiểu Hồng nhanh chóng ném miếng bánh Hoa Quế trên tay đi, rồi vội vàng chạy tới trước mặt Tô Yên.
Khuôn mặt nó hằm hằm như một giây sau liền muốn biến thành rắn.
Máu theo cánh tay Nguyên Tử Mật tí tách chảy xuống, thấm vào đất.
Tô Yên vừa chạm, một tay ẩm ướt.
Mùi máu tươi tràn ngập.
Dựa vào binh lính yểm hộ, hai lớn một nhỏ lên xe.
Còn chưa thấy rõ đối phương là ai, hai bên đã triển khai đánh nhau.
Giằng co khoảng chừng một nén nhang, tiếng súng dần dần dừng lại.
Thuộc hạ của Nguyên Tử Mật chạy tới, đứng ở trước xe, mở miệng nói
"Thiếu soái, là người của Trình gia. Bọn họ nói nhận lầm người. Bọn họ tới tìm sơn phỉ giao bạc."
Nhận sai người?
Lừa trẻ con sao? Đương nhiên là không thể tin tưởng.
Một đám người mặc quân phục, giống sơn phỉ ở chỗ nào?
Đám sơn phỉ vốn dĩ đã đi, lại lần nữa xuất hiện.
Nhưng người dẫn đầu lần này không phải là tên đầu trọc lúc nãy.
Nhìn ngoại hình có vẻ là một thiếu niên, tuổi không lớn.
Hắn mặc một thân tây trang màu trắng, sắc mặt lạnh băng, đứng ở chỗ đó.
Tô Cổ quét mắt một vòng.
Khi nhìn thấy Tiểu Hồng ngồi ở trong chiếc xe màu đen kia thì dừng một chút.
Chiếc xe được một nhóm binh lính vây quanh, giống như đang bảo hộ.
Hắn rời tầm mắt, liếc mắt nhìn về phía chiếc xe đang từ từ đi đến.
Đối phương thanh thế không nhỏ, khoảng trên trăm người.
Cũng mặc quân phục, nhưng quân phục lại là màu lam.
Quân phiệt Trình gia.
Một đám mang theo đao, mang theo súng trường.
Khuôn mặt cảnh giác, đội hình xếp thành nửa vòng tròn, bao vây Nguyên Tử Mật và sơn phỉ.
Trình Quân Dư bước từ trên xe xuống.
Sắc mặt ôn hòa lễ độ.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua thiếu niên vừa xuất hiện.
Sau đó lực chú ý rời đi, đi tới chiếc xe màu đen gần đó.