Nháy mắt, Phong Huyền liền đáp xuống đất, ho khan hai tiếng.
Sau đó sửa sang lại y phục, nhìn về phía Bạch Thánh.
Hai cái cánh lớn phía sau rút đi.
Nhìn qua không khác gì người thường.
Thiếu niên lên tiếng
"Ngươi động chạm tới ta."
Ngữ điệu không nhanh không chậm, mí mắt chậm rãi nâng lên.
Bạch Thánh che ngực, ánh mắt mang theo khiếp sợ
"Ngươi không phải con người?"
Thiếu niên lẩm bẩm
"Thao Thiết kia đúng là ngoài ăn ra cũng chẳng làm được việc gì nên hồn."
Bạch Thánh nghe được từ trong miệng Phong Huyền nhắc tới hai chữ Thao Thiết.
Nhanh chóng nhớ tới dị thú mấy ngày trước đã nhìn thấy.
Cơ hồ là bật thốt lên.
"Hung thú Thượng cổ ngày hôm đó xuất hiện có liên quan tới ngươi?"
Nghĩ như vậy, sống lưng Bạch Thánh bỗng nhiên cứng đờ, cả người không rét mà run.
Nam nhân này bất động thanh sắc giấu mình ở bên cạnh Tô Yên, rốt cuộc hắn có mưu đồ gì?
Tâm tính của hắn, thật sự cao thâm.
Phong Huyền ho khan hai tiếng, nói
"Chủ nhân cứu mạng ngươi cũng không phải để ngươi mặt dày mày dạn không biết xấu hổ chạy đến ghê tởm người."
Tên Bạch Thánh này, ngày hôm đó xuất hiện ở khách điếm tìm Tô Yên.
Phong Huyền liền phát giác, hắn ta không phải đơn thuần tới tạ ơn cứu mạng, mà chính là nhớ thương Tô Yên.
Phong Huyền nhìn hắn thấy ngứa mắt, cho nên mới bảo Thao Thiết ăn hắn.
Kết quả, hắn ta thế mà lại sống sót thoát khỏi miệng Thao Thiết.
Còn sống không phải là tốt rồi sao?
Sao lại cứ phải hết lần này tới lần khác chạy tới chọc tức hắn.
Vậy cũng thôi đi.
Hắn cũng không quá để tâm.
Nhưng người này lại cố tình nói với chủ nhân, cái gì mà thượng vị lên ngôi giáo chủ, cái gì mà cảm tạ nàng.
Nói cách khác, là muốn sau này thường xuyên qua lại, thường xuyên gặp gỡ.
Ai biết cái tên nam nhân ghê tởm này có tâm tư gì với chủ nhân.
Vẫn là giết chết mới tốt.
An tâm hơn nhiều.
Bạch Thánh không nói gì, nhưng thân thể hắn càng thêm căng thẳng.
Hắn biết, thiếu niên trước mắt này tuyệt đối sẽ không tới đây chỉ để nhục mạ mình vài câu đơn giản như vậy.
Phong Huyền nâng tay lên, vốn dĩ muốn động thủ, nhưng giống như nghĩ tới điều gì, hắn lại thu hồi tay.
Lên tiếng
"Ngươi tự kết liễu đi."
Lời này vào trong tai Bạch Thánh không khác gì nhục nhã hắn.
Bạch Thánh nháy mắt liền đứng dậy, muốn nhanh chóng phi thân chạy trốn.
Chỉ là còn chưa bay được lên cao đã bị người ta hung hăng đá cho rơi xuống đất.
Phong Huyền đỡ thân cây, ho khan từng tiếng.
"Muốn trốn? Ta còn chưa bao giờ gặp qua người nào ngu ngốc như ngươi."
Dứt lời, Phong Huyền cũng không muốn nói thêm nữa.
Từng bước từng bước tới gần Bạch Thánh.
"Nếu ngươi không tự kết liễu mình, vậy chỉ có thể tiếp tục sống mà chịu đựng tra tấn a."
Hắn lẩm bẩm.
Nói nói, bỗng nhiên bước chân khựng lại.
Tay chống lên thân cây ho khan kịch liệt.
Lần ho khan này phá lệ nghiêm trọng.
Sau đó chỉ thấy Tô Yên xuất hiện trước mặt hai người.
Tô Yên nhìn Bạch Thánh, lại nhìn Phong Huyền.
Nàng đi đến trước mặt Phong Huyền, vỗ lưng cho hắn
"Không sao chứ?"
Bạch Thánh nôn nóng
"Ân nhân, đừng tới gần hắn, hắn không phải con người."
Tô Yên nghiêng đầu nhìn Bạch Thánh.
Hắn ta lập tức mở miệng
"Ân nhân, hắn không phải nam tử ốm yếu bất kham như những gì ân nhân nhìn thấy. Tâm địa hắn thâm sâu độc ác, làm người ta không rét mà run. Ân nhân không nên tin tưởng hắn!!!"
Tô Yên trầm mặc, chớp chớp mắt.
Bên kia, Phong Huyền lúc này sống lưng đã cứng đờ từ bao giờ.
Hắn thấp giọng gọi một tiếng
"Chủ nhân."
Há mồm muốn nói cái gì đó.
Nhưng đối diện với đôi mắt trong veo của Tô Yên, những lời muốn nói đều không thể ra khỏi miệng.
Hắn vốn không muốn lừa nàng.
Trong lòng Phong Huyền vô cùng bất an.
Hắn giữ chặt tay Tô Yên
"Chủ nhân, người đã nói sẽ không vứt bỏ ta."
Tô Yên không lập tức trả lời.
Ngược lại là hỏi
"Chàng chạy tới nơi này là muốn giết hắn?"
Phong Huyền càng thêm khẩn trương, nắm chặt tay Tô Yên, không biết nên nói gì, chỉ có thể nài nỉ
"Chủ nhân, người đừng nóng giận."