"Ở đây, ký chủ."
"Hắn trúng độc tang thì sao?"
Nói xong, Tô Yên cầm cánh tay hắn.
Tiểu Hoa
"Ký chủ yên tâm, Nam chủ đại nhân không sao cả."
Tô Yên nhìn "Đường Dã Bạch", nghiêm túc nói
"Anh không bị sao cả."
Quân Vực nghe lời khẳng định của cô.
Mí mắt không nhúc nhích lấy một chút.
"Vết thương đau, em phải chịu trách nhiệm."
Ý của hắn chính là dù hắn có biến thành tang thi hay không thì hiện tại hắn đang đau.
Mà hắn đau chính là vì Tô Yên cắn hắn một nhát.
Tô Yên móc từ trong túi ra một viên tinh thạch hệ mộc, để vào trong túi áo của hắn.
"Có lẽ ăn hai viên tinh thạch sẽ tốt hơn một chút."
Quân Vực cảm nhận được viên tinh thạch rơi vào trong túi của mình.
Cuối cùng cũng nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tô Yên.
Đôi mắt hẹp dài, nhìn không ra cảm xúc.
Bỗng nhiên hắn nắm lấy tay cô.
Sau đó cúi đầu.
Bàn tay cô bị đặt ở bên môi hắn.
Quân Vực há mồm cắn một nhát, lưu lại dấu răng ở trên mu bàn tay cô.
Hắn nhìn dấu răng đó, vuốt ve từng chút, từng chút một.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên lên tiếng
"Không phải muốn theo đuổi tôi sao?"
Tô Yên
"Sao cơ?"
Quân Vực
"Tôi đồng ý để em theo đuổi tôi, em muốn làm gì tôi thì đều làm đi xem nào!"
Dứt lời, bên cạnh liền vang lên tiếng động.
Lách cách leng keng, nồi chén lòng ngực Văn Lực rơi xuống đất.
Nhưng hắn ta không có thời gian mà nhìn nồi chén đó nữa, mà nhìn chăm chăm vào "Đường Dã Bạch".
Cứ như là trời vừa sáng liền biến thành người khác vậy.
Ánh mắt Văn Lực chuyển từ người "Đường Dã Bạch" sang người Tô Yên, sau đó lại chuyển từ người Tô Yên sang "Đường Dã Bạch", nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần.
Hắn ta trực tiếp ngồi phịch xuống vị trí bên cạnh, trợn tròn hai mắt nhìn xem vị ca ca này còn có thể nói ra điều gì làm người ta khiếp sợ nữa.
Quân Vực nghe thấy tiếng động nhỏ bên cạnh liền sững người.
Sau đó híp mắt, không nói chuyện.
Nhưng vẫn kéo cánh tay Tô Yên không chịu buông ra.
Văn Lực cảm thấy... Vị huynh đệ này của mình hình như có chút không bình thường.
Chẳng lẽ là bị nữ nhân này mê hoặc hay sao?
Xe bắt đầu lên đường.
Bởi vì trên xe có hai vị, a, không phải, là ba vị Thiên Đạo chi tử được Thiên Đạo sủng ái.
Dẫn tới việc tang thi từng đợt từng đợt đánh úp lại.
Quả thật chính là phải tắm máu mà chém giết, vừa giết vừa chạy.
Tới giữa trưa, xe cũng không dừng lại, mà tiếp tục đi về phía trước.
Tô Yên nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh
"A a! Anh làm cái gì vậy?"
Chu Nhược sắc mặt giận dữ, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cô dùng quần áo che lại cơ thể, xấu hổ vì bị vũ nhục và vô cùng giận dữ.
Mà ngồi ở bên cạnh Chu Nhược, chính là gã đầu đinh.
Gã đầu đinh thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn về phía gã, sắc mặt có chút xấu hổ.
Sau đó lên giọng
"Kêu cái gì mà kêu, không thấy ảnh hưởng tới mọi người rồi sao?"
Gã nói xong, sắc mặt Chu Nhược càng thêm xấu hổ và giận dữ.
Gã đầu đinh nhìn nhìn những người ở trên xe lại tiếp tục làm việc của mình, không quan tâm đến việc bên này nữa.
Thấy vậy, gã càng thêm càn rỡ.
"Cũng không nghĩ xem hiện giờ như thế nào. Sờ mày hai cái thì đã làm sao? Tao đã cưỡng gian mày chưa? Còn giả bộ trinh tiết liệt nữ, phi!!"
Chu Nhược nắm chặt tay thành nắm đấm, đốt ngón tay trắng bệch.
"Anh!!"
Từ nhỏ tới lớn, Chu Nhược chưa từng mắng người.
Giáo dưỡng được hun đúc từ nhỏ làm cô cô khó có thể nói ra một câu mắng người thô tục.
Một người phụ nữ nông thôn có vẻ đắc ý, cười đểu một cái.
Lời nói trào phúng
"Ai da, vừa nhìn liền biết là tiểu thư con nhà có tiền a. Nhưng có tiền thì sao chứ? Mạt thế tới, tiền nhiều cũng có cái rắm mới dùng được!"
Khi ả đang nói những lời này, thì đứa nhỏ trong lòng ả lại đang ăn bánh quy mà nửa tiếng trước Chu Nhược cho nó.