Chương 1741: Tô thiếu hiệp uy vũ 24

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:44

Tô Cổ cố nén cảm xúc muốn đá chết Tiểu Hồng. Lạnh như băng lên tiếng "Đói bụng không?" Vốn dĩ Tiểu Hồng còn chưa thấy đói, nghe Tô Cổ nói vậy, liền thấy bụng réo ùng ục luôn. "Đi ăn không?" Tiểu Hồng nghe thấy ba chữ này, mắt liền sáng lên "Tê tê tê tê tê!" 'Đi!' Tô Cổ "Ngươi đi trước đi, chậm một chút là thỏ hoang sẽ chạy hết." Vừa dứt lời, Tiểu Hồng liền bắt đầu phi như vũ bão. Lắc lắc cái thân mình, hoàn toàn quên mất chuyện nó muốn show cho Yên Yên xem bản lĩnh của nó. . Truyện Tổng Tài Cứ như vậy, Tiểu Hồng bị Tô Cổ lừa đi. Ám vệ bảo vệ Hiên Viên Quân Ngọc ở bên trong. Xuất kich không hề do dự, lấy thân mình làm lá chắn, chính là muốn dùng sinh mệnh để bảo vệ chủ tử. Hiên Viên Quân Ngọc nhìn con rắn đã bò đi xa, rời lực chú ý, nhìn sang suối nước nóng. Yết hầu lăn lộn "Đi lục soát." "Tuân lệnh!" Vừa dứt lời, đám người hắc y nhân liền biến mất. Nhưng lục soát cả một vòng cũng không tìm thấy bất kỳ người nào. "Vương Gia, không có ai." Nói xong, hắc y nhân lại bổ sung thêm một câu "Nhưng nhìn xung quanh suối nước nóng, hình như mới có người tới đây tắm gội." Hiên Viên Quân Ngọc không nói một câu. Nhìn quanh một vòng, khắp nơi đen như mực, không giống như có người xuất hiện ở đây. Hồi lâu sau mới đáp lời "Ừm." Hắc y nhân lại lần nữa biến mất. Hắn quay đầu về chỗ bọn họ dừng lại nghỉ chân. Không nghĩ tới, đang đi lại gặp Tô Yên. Tô Yên cũng không ngờ mình đã đi một vòng thế nhưng vẫn gặp phải hắn. Hai người đối diện nhau. Hiên Viên Quân Ngọc nhìn Tô Yên chằm chằm "Đã trễ thế này rồi, ngươi còn đi đâu vậy." Tô Yên nhìn hắn "Tắm!." Y phục trên người nàng đã mặc cẩn thận, nhưng tóc vẫn còn ướt nên có chút rối tung. Tiểu Hoa khẽ meo meo "Ký chủ, ở trong tiểu thuyết Tiểu Hoa xem, nữ nhân giả trang nam trong tình huống tóc bị tháo xuống sẽ bị phát hiện là nữ nhân." Tô Yên lên tiếng "Sẽ không." Nàng vừa nói, vừa chải chải lại đầu tóc "Trở về đi." Nói xong, hai người sóng vai nhau bước đi. Hiên Viên Quân Ngọc cất lời "Trước kia ta không để ý, giờ thấy tóc của thiếu hiệp thả xuống, nhìn rất giống một mỹ nhân xinh đẹp." Tô Yên hờ hững "Ừm" Nàng lên tiếng. Khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, lãnh đạm như cũ. Không có hoảng loạn, cũng không có phẫn nộ. Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nhìn, bỗng nhiên duỗi tay giữ chặt tay nàng "Không tức giận?" "Vì sao phải tức giận?" Hắn nhìn Tô Yên, như muốn nhìn thấu cả nội tâm của nàng "Tiểu thiếu hiệp thật là độ lượng nha, bị nói giống nữ nhân mà cũng không hề tức giận." Tô Yên sửng sốt một chút. Sau đó lên tiếng "Ừm, quen rồi." Hiên Viên Quân Ngọc nhướng mày. Trong lời nói của Tô Yên không có chút sơ hở nào. Nhưng có chút quái quái. Ở đâu nhỉ? Tô Yên hỏi "Vì sao chàng lại muốn tới quê nhà của ta?" "Đến xem rốt cuộc là gia đình như thế nào lại có thể nuôi dưỡng ra được một tiểu thiếu hiệp oai hùng như vậy." Tô Yên nhìn băng gạc trên cổ hắn, trên đó đã dính chút máu. Hai ngày qua vốn đã cầm máu, nhưng chắc vì không kịp thời đổi thuốc, miệng vết thương hình như lại nứt ra rồi. Nàng trở tay giữ lấy Hiên Viên Quân Ngọc "Đi, đi bôi thuốc." Vừa nói vừa kéo hắn về chỗ nghỉ ngơi. Tóc Tô Yên bị gió thổi bay, một mùi hương thoang thoảng thổi qua. Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc càng thêm kì quái.