Nhưng hiện tại, thuốc thử đã được bảo vệ.
Nếu mang về căn cứ, tăng thêm nghiên cứu, tin tưởng thuốc giải độc rất nhanh sẽ được phát hành.
Chỉ cần căn cứ không đuổi giết, Triệu Mỹ lệ sẽ không cần phải cùng căn cứ đồng quy vu tận.
Tô Yên dò hỏi
"Tất cả các nhân tố phòng ngừa thế giới sụp đổ đều đã giải quyết, tại sao thế giới còn sụp đổ?"
"Ký chủ, không nhất định á. Nhân tố của bọn họ đều giải quyết. Nhưng hiện giờ chị trở thành Thiên Đạo chi tử mới, đương nhiên cũng sẽ có nguy hiểm mới."
Lúc Tiểu Hoa nói xong , trong đầu Tô Yên nháy mắt liền hiện lên khuôn mặt của người tên A Đồng kia.
Tô Yên vẫn luôn trầm mặc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Dã Bạch, tiện đà tầm mắt chuyển dời đến trên người Lộ Bình
"Đem thuốc thử này về căn cứ."
Tất nhiên, nơi bọn họ phải về không phải căn cứ Tây Nam, mà là trở lại địa chỗ họ xuất phát , căn cứ Đông Thành.
Từ nơi này đến căn cứ Đông Thành, nếu đi cả ngày lẫn đêm thì cũng mất nửa tháng.
Tô Yên nhìn sắc trời tối tăm nặng nề.
Đường Dã Bạch giật giật mày, nhưng lúc bị cô kéo đi thì không nói gì.
Đội ngũ chia làm hai hướng.
Kim Linh cùng Mặc hộ tống người thường đi căn cứ Tây Nam.
Những người còn lại thì ngồi xe việt dã đi về căn cứ Đông Thành.
Lái xe là Lộ Bình.
Hắn liên tiếp nhìn về phía Tô Yên qua gương chiếu hậu.
Trên xe thực yên tĩnh.
Sau khi xe chạy một ngày một đêm.
Lộ Bình đẩy mắt kính đen
"Cô có gì muốn nói không?"
Tô Yên gật đầu
"Phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa thuốc thử về căn cứ Thành Đông."
Lộ Bình nghi hoặc
"Chỉ là cái này?"
Tô Yên
"Phải nhanh lên, cái này rất quan trọng."
Dù cô không nói rõ, nhưng nghe vậy, trong lòng mọi người cũng đều bắt đầu cảnh giác.
Có vẻ, sắp có chuyện xảy ra.
Vốn dĩ chuẩn bị hừng đông xuất phát, kết quả cơm nước xong, mọi người liền lên đường.
Vào ngày thứ năm sau khi xuất phát, sản phẩm thí nghiệm 9473 tỉnh lại.
Cô nàng nghe hiểu được mọi người nói, cũng có thể nói chuyện.
Chỉ là ngày thường rất ít mở miệng, một ngày cũng nói không được vài câu.
Kể cũng lạ, sau khi bọn họ lên đường từng ấy ngày mà bầu trời vẫn luôn xám xịt, cả ngày không thấy mặt trời đâu.
Muốn nói có ai có tố chất tâm lý vững vàng nhất, hẳn chính là Đường Dã Bạch.
Hắn như cũ mỗi giờ mỗi khắc đều dán lấy Tô Yên.
Thời gian lâu rồi, Văn Lực cũng nói giỡn,
"Không biết còn tưởng rằng cậu là trang sức trên người Tô Yên đấy."
Trình độ dính người kia, thật sự là làm Văn Lực vô pháp thừa nhận.
Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại thì thấy... cũng đúng.
Sức chiến đấu của Tô Yên cao cường như vậy.
Tuy rằng Đường Dã Bạch cũng không tồi.
Nhưng trong thời đại cường giả vi tôn này, có lẽ, Đường Dã Bạch đây là không có cảm giác an toàn, cảm thấy Tô Yên tùy thời có thể tìm mấy tên tiểu yêu tinh về??
Trong đầu Văn Lực xẹt qua ý tưởng như vậy.
Lại nhịn không được quay đầu lại nhìn một đôi này.
Ách, cô ấy nếu có cái tâm này, thì tên kia cũng không có phương pháp ngăn cản đi?
Vào ngày thứ sáu.
Trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, như sắp có cơn bão lớn ập đến.
Chỉ vừa nhìn cũng khiến người hoảng sợ.
Đường Dã Bạch ôm Tô Yên, không chút để bụng chuyện bên ngoài.
"Dù có là ngày mưa, em cũng nên đối tốt với anh một chút."
Tô Yên xem hắn
"Em ······"