Mẹ Cố phát hiện con trai của bà vẫn luôn ngồi bên cửa sổ phát ngốc. Dù bọn họ có cố gắng nói chuyện với hắn, hắn cũng không thèm đáp lại một câu, giống như không nghe thấy mọi người nói gì, đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Mẹ Cố vô cùng sợ hãi, lập tức tìm bác sĩ tâm lý đến.
Tự kỷ mức độ vừa.
Kết quả làm mẹ Cố suýt nữa ngã quỵ. Bà hối hận, hối hận vì những năm qua vẫn xem nhẹ cảm xúc của đứa nhỏ này. Bà muốn đền bù, lại phát hiện ra mình bị con trai đẩy ra khỏi thế giới của nó.
Mấy năm sau đó, Cố Ngu đi học lại nghỉ học, bác sĩ tâm lý vẫn định kỳ đến điều chỉnh trạng thái của hắn.
Mấy năm sau đó, Cố Ngu cũng không tới trường nữa, vẫn luôn ở nhà. Hắn an tĩnh đến mức mẹ Cố còn cho rằng con trai mình là một người câm điếc.
Mời bác sĩ đến kiểm tra nhưng thân thể hắn lại không hề có vấn đề gì, thậm chí còn khỏe mạnh hơn so với người bình thường.
Rất thần kỳ, những đứa trẻ bị tự kỷ giống hắn, đại đa số bệnh tình sẽ bị biến chứng, nhưng hắn lại không sao. Hắn chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện với ai.
Điều trị nhiều năm cũng không có kết quả. Cuối cùng, bác sĩ đưa ra một kiến nghị. Bởi vì bệnh tình của hắn quá đặc thù, có lẽ cho hắn đi học, tiếp xúc với nhiều người, bệnh tình sẽ đỡ hơn.
Sau đó, Cố Ngu lại lần nữa đi học. Vốn dĩ độ tuổi của hắn đã có thể vào đại học, nhưng đắn đo một hồi, sinh hoạt ở trường cấp 3 có vẻ càng đơn giản hơn, cho nên liền nhét hắn vào trường cấp 3.
Mẹ Cố không có bất cứ yêu cầu gì đối với thành tích học tập của Cố Ngu, chỉ hi vọng tình trạng của hắn có thể cải thiện.
Từ lúc nhập học, tâm lý Cố Ngu không hề có thay đổi gì, vẫn không thích nói chuyện cùng người khác, nhưng thành tích học tập của hắn lại nổi tiếng toàn trường.
Vững vàng đứng thứ nhất toàn trường hàng năm, bỏ qua người thứ hai cả 7-80 điểm trong các kỳ thi.
Quả thật chính là học bá với IQ không tưởng.
Cố Ngu lớn lên đẹp trai, học tập lại vô cùng giỏi giang, lại không nói nhiều. Ba điểm này, quả thật vô cùng hấp dẫn các cô gái nhỏ.
Trong ngăn bàn học của hắn, nơi để sách trực tiếp trở thành nơi để thư tình, trong ngăn bàn lúc nào cũng chật cứng.
Thời điểm mẹ Cố không còn hy vọng gì nữa, chấp nhận rằng con trai mình sẽ cứ như thế này sống cả đời thì Tô Yên xuất hiện.
Buổi tối hôm đó, bà nghe quản gia báo cáo lại, nói Tiểu Cố đã ra khỏi nhà từ 5h chiều, 9h tối vẫn chưa thấy trở về.
Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra. Càng ngạc nhiên hơn là hắn ở lại nhà bạn? Lại còn là một bạn nữ???
Lập tức, trong lòng mẹ Cố lại tràn đầy hy vọng, cao hứng đến nỗi không nói được gì.
Cố Ngu đi một lần liền ở nhà người ta ba ngày. Mẹ Cố vừa ngạc nhiên lại vừa sốt ruột, nhưng không dám đi quấy rầy bọn họ.
Cho đến ngày thứ tư, Cố Ngu về nhà liền tự nhốt mình trong phòng.
Hắn hành động khác thường như vậy, mẹ Cố tự nhiên vô cùng để ý. Quan tâm hắn nhưng lại không dám làm gì, cuối cùng, thẳng đến chiều hôm nay.
Cố Ngu ra khỏi phòng, lần đầu tiên chủ động đi tìm quản gia, muốn đi đến biệt thự chuyên để quay chương trình đó.
Sau đó, chính là tình huống như bây giờ.
Mẹ Cố nhìn Tô Yên, càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng yêu thích cô.
Thật hợp làm con dâu của nhà họ Cố mà.
Ăn cơm xong, Tô Yên nhìn sắc trời bên ngoài, cũng không còn sớm nữa.
Cô hỏi
"Anh muốn đi theo em không?"
Cố Ngu nghe cô nói xong, mắt sáng lên, sau đó gật đầu
"Ừm"
Mẹ Cố nhìn thấy vậy, làm sao thả cho Tô Yên đi dễ dàng như vậy được. Bà vội vàng lên tiếng
"Tiểu Yên, đây là lần đầu tiên con tới đây, còn chưa lên thăm quan phòng của Tiểu Cố đúng không?"