"Mệt muốn chết phải không?"
Thanh âm tràn đầy dịu dàng.
Tô Yên bị Quân Vực làm cho thất thần, ngẩng đầu nhìn hắn
"Tại sao anh lại lên đây?"
Quân Vực cầm ly nước, đưa lên môi Tô Yên.
"Thấy em đánh rất vất vả, nên muốn lên đây đánh giúp em."
Đường Nhất đứng đối diện
"..."
Người trong nhà đánh người trong nhà.
Ách, việc này mà bọn họ có thể làm được.
Đây... chẳng lẽ là di truyền??
Lúc trước phụ thân hắn cũng là muốn bắt Thâm Uyên Ma Vực đi chôn cùng tôn chủ phu nhân.
Tô Yên uống nước xong, lắc đầu
"Không sao đâu, em không có việc gì."
Quân Vực tựa đầu lên vai Tô Yên.
Giống như không có xương, ôm cô.
Đôi môi mỏng của hắn dán vào tai Tô Yên
"Anh muốn ở cùng với Tiểu Quai."
Tô Yên lắc đầu
"Cơ thể của anh không thể chịu đựng được."
Quân Vực nỉ non, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên không rời
"Chịu nổi, cái gì cũng chịu nổi."
Nhìn thiếu chủ nhà mình làm nũng, mí mắt Đường Nhất nhảy nhảy.
Nhìn xuống một đám người dưới đài.
Mạng cũng thật lớn.
Lại được cứu.
Đường Nhất đặt cả hai tay lên ngực, khôi phục vẻ ngoài dịu dàng
"Thiếu chủ, Tô Yên tiểu thư, hãy quên chuyện hôm nay đi. Như vậy tôn chủ sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Đường Nhất cáo từ."
Tô Yên nhìn Đường Nhất.
Phượng Dung đi đến, Đường Nhất cũng không có ý định tiếp tục đánh nhau nữa.
Còn đối với xưng hô của anh ta với Phượng Dung.
Tô Yên nghiêng đầu, nhìn vào toàn thân Quân Vực đang tản ra dụ hoặc, một bộ dáng đang chờ đợi cô hôn.
Cô trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng.
"Quân Vực?"
Quân Vực dùng sức ôm lấy Tô Yên.
"Hả"
Mắt hắn nửa mở, thừa nhận.
Chờ đến khi Tô Yên xoay người lại, Đường Nhất không biết khi nào đã rời đi.
Hai người đứng trên đài.
Khán giả vốn dĩ đang xem đến phấn khởi, lập tức liền bất mãn.
"Này, còn đánh nữa không? Chúng tôi muốn xem đánh nhau."
"Mất hứng, hỏng hết cảnh đẹp ban đêm."
"Cô gái này thật đẹp, nhìn vào chân này, có thể chơi một trận thật thoải mái."
Dưới khán đài phàn nàn, những thanh âm đáng khinh đan xen nhau.
Họ không biết bản thân mình vừa tránh thoát được một kiếp.
Quân Vực nâng mí mắt.
Cầm lấy súng lục không biết xuất hiện trong tay từ khi nào.
Pằng!
Hắn bắn hai phát vào người đàn ông nói Tô Yên có đôi chân đẹp.
Vừa vặn bắn trúng vào đầu gối của tên đó.
Bùm!
Hắn ta quỳ rạp trên mặt đất.
Đôi chân đẹp?
Có thể chơi thoải mái một trận?
Sau này mày rốt cuộc không thể dùng được chân nữa.
Đám người yên tĩnh ba giây.
"A a a a a a a a a!! Giết người!!!"
Mọi người tức khắc chen chúc chạy đi.
Tô Yên giữ chặt tay hắn.
Nhấn xuống.
Tô Yên không cho hắn đả thương mọi người, vì vậy hắn ngoan ngoãn nghe theo.
Ném khẩu súng lục, ôm lấy Tô Yên
"Tiểu Quai có nhớ anh không?"
"····Nhớ"
"Tại sao Tiểu Quai lại chần chừ hai giây? Có phải Tiểu Quai đã yêu người khác trong thời gian anh không có ở đây?"
"Em không có."
"Ồ, vậy Thù Trạch là ai?"
Hắn không chút để ý hỏi.
Tô Yên
"..."
Không thể bỏ qua vấn đề này sao?
Sau đó, liền nghe Quân Vực nói tiếp
"Tiểu Quai có nỗi khổ sao, vậy anh sẽ không hỏi."
Ánh mắt Tô Yên sáng lên, gật đầu
"Đúng, có nỗi khổ."
Hắn mỉm cười
"Nhưng Tiểu Quai từ trước đến nay chưa viết cho anh một bức thư tình nào."
"Thứ đó vô dụng mà."
"Tiểu Quai viết cho người khác. Sau đó làm như có tật giật mình mà xé bỏ nó."
Tô Yên bị nói đến một câu đều nói không nên lời.
"Không phải anh nói sẽ không hỏi sao?"
Cô nhìn Quân Vực.
Mỗ đồng chí nào đó không hề che giấu sự bất mãn của mình trên khuôn mặt.
Cúi đầu, lẩm bẩm ở bên tai Tô Yên
"Tiểu Quai chưa từng viết thư tình cho anh, Tiểu Quai không viết, cũng không có ai viết cho anh."
Thanh âm mang theo vô tận mất mát.