A Đồng như một thân sĩ cúi chào Tô Yên.
"Xem ra Tô Yên nữ sĩ đã chuẩn bị tốt để chiến đấu cùng ta"
A Đồng nói xong, quét một vòng chung quanh.
Ừm, nơi đây rất trống trải, thậm chí đến một con tang thi cũng không có.
Thực yên tĩnh.
Một giây trước hai người còn nói chuyện.
Giây tiếp theo, phanh!
Hai người đã đánh vào nhau.
Hương khí nồng đậm trên người A Đồng khuếch tán ra ngoài.
Dù cho Tô Yên đã có cảnh giác, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần, hương khí với cường độ dày như vậy làm cô chớp mắt choáng váng.
Giây tiếp theo, phanh!
Tô Yên bị người đánh ra ngoài.
Trực tiếp bay ra hơn mười mét, khụ ra máu.
A Đồng sắc mặt bất biến.
Tựa hồ, hết thảy đều giống như trong phán đoán của hắn .
Hắn mở miệng
"Ta có thể nói trước cho cô kết cục. Lực lượng của cô bị áp chế, không thể hoàn toàn phát huy, tuy rằng không biết vì sao cô lại bị thương dẫn tới lực lượng bị giảm bớt. Nhưng điều này cũng rất có lợi với ta. Cô sẽ bị ta đánh bại."
Tô Yên từ trên mặt đất bò dậy.
Cô xoay xoay bả vai mình .
Tiếp theo, lên tiếng
"Ân"
Thanh âm bình đạm, không hề phập phồng.
Sau giây phút đồng ý, hai người lại lần nữa lao vào đánh nhau.
Một bên khác, Văn Lực ra sức lái xe về căn cứ Thành Đông.
Bỗng nhiên, có rất nhiều tang thi tập kết, xuất hiện ở phía trước.
Văn Lực mở miệng
"Làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy trên mặt đất mọc lên vô số bông Hoa yêu diễm, rậm rạp một mảnh.
Tiếp theo, tang thi trước mắt bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ giảm bớt.
Đám hoa nhanh chóng thanh trừ tang thi trước xe việt dã.
Đường Dã Bạch ra lệnh
"Dẫm chân ga tiếp tục tăng tốc, dám dừng một chút, liền ném cậu xuống cho tang thi ăn."
Văn Lực vừa muốn nhìn xem tình huống, giây tiếp theo liền tăng nhanh tốc độ.
Mà những người khác cũng đều bắt đầu hành động.
Cửa xe mở ra.
Lôi điện dày đặc dáng xuống, các loại đạn pháo thi nhau bắn ra.
Chu Nhược vừa mới phục chế dị năng hệ hỏa, tay trái lôi điện tay phải phun lửa.
Kẻ cơ bắp không có lực lượng công kich, hắn có dị năng chữa trị.
Căn cứ đội trưởng Lộ Bình chỉ huy, kẻ cơ bắp chỉ chú ý tới 9743 và Chu Nhược.
Sức mạnh của hai vị này đúng là làm người tặc lưỡi.
Thật là quá trâu bò.
Hai người kết hợp, quả thực lực tàn sát gấp bội a.
Xe vận tải giết ra một đường máu, thoát khỏi biển tang thi đang vây quanh.
Vốn dĩ phải đi hết bốn ngày, nhưng dưới sự uy hiếp của Đường Dã Bạch, chỉ hai ngày rưỡi liền đến nơi.
Mọi người xuống xe đưa thuốc thử.
Đường Dã Bạch áp chế cảm xúc, tính toán chờ đám ngu xuẩn này bàn giao rồi sản xuất hàng loạt.
Lại suy nghĩ muốn Tô Yên bồi thường hắn như thế nào.
Đang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên Lộ Bình bên cạnh mở miệng
"Xem thời tiết thế này, có vẻ trời sắp trời mưa."
Đường Dã Bạch ngẩng đầu xem.
Không trung xám xịt, mây đen giăng đầy.
Áp suất nặng nề dọa ngườilàm người không thở nổi.
Đường Dã Bạch liếc Lộ Bình một cái, lại nhìn trời sắp mưa.
Hắn mí mắt buông xuống, chỉ trầm ba giây.
Tiếp theo, liền ngồi trên xe, phóng ra khỏi căn cứ.
······
Tô Yên cùng A Đồng tại nơi hoang dã chiến đấu bốn ngày.
Mặt đất xung quanh sớm đã bị tàn phá đến không còn hình dạng.
Trong phạm vi trăm dặm, không có một ngọn cỏ.
Hai người đều thực chật vật, cũng đều thành nỏ mạnh hết đà.
Lúc này, chính là so ý chí.
Ai không chống đỡ được, bại lộ khuyết điểm trước liền thua.