Cô nhìn thoáng qua chiếc xe kia, vừa cúi đầu viết vừa nói
"Tôi không hiểu về xe, một trăm vạn đủ không?"
Nói xong, đã viết một trăm vạn lên tờ chi phiếu, xé một cái, đưa qua.
Giọng điệu không có chút cảm xúc nào, cũng chỉ là xử lý sự cố giữa hai người xa lạ mà thôi.
Người nọ cứng đờ người một chút, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh kia phảng phất muốn đâm thủng cô.
Chỉ nghe người nọ gọi một câu
"Tiểu Quai?"
Tô Yên nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói
"Hai trăm vạn?"
Hiển nhiên hai người không phải thảo luận cùng một điểm.
Dần dần, người nọ đứng thẳng thân thể, cúi đầu nhìn chi phiếu kia.
Duỗi tay cầm lấy, hắn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Nửa ngày sau mới nói
"Một trăm vạn, vẫn thiếu."
Hắn nhất định phải được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tô Yên
"Có thể tìm cảnh sát tới kiểm tra một chút rồi tôi sẽ quyết định."
Người nọ ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn cô.
Hai người thật lâu không nói chuyện.
Chỉ nghe người nọ lẩm bẩm một câu
"Lại mất trí nhớ?"
Theo đó, hắn lại nói
"Tôi tên Trịnh loan."
Giới thiệu xong, hắn cất chi phiếu vào trong túi, nói
"Nữ sĩ đụng phải xe tôi, để đền bù tổn thất, cô..."
Lời nói còn chưa nói xong, Tô Yên nghiêm túc nói
"Bồi thường tổn thất ở trong túi anh."
Cô dừng một chút lại nói
"Nếu không có việc khác, tôi có thể đi rồi chứ?"
Khẩu khí rất nghiêm túc.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở,
"Ký chủ ký chủ, người này hẳn chính là Quân Vực đại nhân đi??"
Tô Yên không có trả lời Tiểu Hoa.
Thấy hắn một câu không nói, cô liền cho rằng hắn đồng ý cho mình đi. , thế là xoay người, đi đến trước cửa xe.
Vừa mới chuẩn bị kéo cửa ra, bỗng nhiên một bàn tay ấn cửa xe xuống.
Hắn đứng ở phía sau Tô Yên, thoạt nhìn, giống như là hắn vòng tay ôm lấy cô.
Hắn cười ra tiếng, nói
"Tiểu Quai thật sự không nhớ rõ anh?"
Tô Yên quay đầu lại nhìn hắn
"Tôi nên biết anh?"
Hắn kéo tay cô.
Kết quả, một đôi tay trắng nõn ấn ở ngực hắn.
Tô Yên thoáng dùng sức đẩy hắn ra, hai người cách xa nhau một khoảng cách.
"Còn có việc khác?"
Cô nghi hoặc.
Trịnh Loan trầm mặc, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, khóe môi gợi lên độ cong càng ngày càng sâu
"Không có gì, chính là muốn hỏi một chút, nữ sĩ tên là gì."
"Tô Yên"
"Tên hay."
Nói xong, hắn không ngăn Tô Yên lên xe nữa, thậm chí còn lui hai bước.
Tô Yên liếc hắn một cái, xác định hắn sẽ không lại xằng bậy liền lái xe rời đi.
Trịnh loan đứng ở chỗ đó nhìn Tô Yên lái xe đi, ánh mắt vừa tối vừa sáng, không biết suy nghĩ cái gì.
Tô Yên sau khi rời khỏi liền trở về khách sạn.
Cô đã dọn ra khỏi nhà họ Tô, Tô Cổ cũng đã tìm được nơi ở mới, đang ở đó dọn dẹp.
Trước đó cô cùng Tô Cổ vẫn luôn ở khách sạn Trường Kỳ Thụ.
Trở lại trong phòng, cô không nói thêm gì, thay áo ngủ, đeo bịt mắt đi ngủ.
Một loạt quá trình vẫn như mỗi một ngày trước đó.
Tiểu Hoa trong lòng nghẹn rất nhiều vấn đề, thời điểm nhìn thấy Quân Vực đại nhân, rốt cuộc nhịn không được hỏi ra.
Sau khi cẩn thận cân nhắc, Tiểu Hoa hỏi ra một cái vấn đề rất có tính nghiên cứu
"Ký chủ, chị không đi ăn cơm sao?"