Chương 1427: Nam chủ hắn luôn là tự bế 6

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:53

Chỉ là tay còn chưa đụng tới, đã bị một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy. Tô Yên mở miệng, thực nghiêm túc nói "Đánh người là phạm pháp, biết không?" Một đám học sinh nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện này, cảm thấy không thể hiểu được. Càng kỳ quái hơn là cô gái này còn đội mũ đeo khẩu trang kín mít. Một tên trong đó cười lên tiếng "Đánh một thằng tàn tật, lại tới một đứa tàn tật nữa à?" Càng nói càng khó nghe "Cô là bị hủy dung nên không dám gặp người đi?" Có người muốn kéo xuống khẩu trang của Tô Yên để xem mặt cô. Khi cái tay kia đụng tới khẩu trang, Tô Yên nhấc chân. Phanh! Một chân liền đá học sinh kia ra. Động tác sạch sẽ nhanh nhẹn, vừa thấy chính là cao thủ. Tô Yên vừa ra tay, toàn bộ người ở đây đều an tĩnh. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Tô Yên "Tùy ý nhục mạ nhân cách người khác, cũng sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự." Sau khi ngốc lăng chốc lát, có người cười nhạo một tiếng "Từ đâu ra một ả thần kinh này vậy?" Tô Yên nhìn người nọ một cái. Sau đó, động thủ đánh hết cả đám kia. Tất cả đều nằm trên mặt đất kêu rên, không đứng dậy được. Cô từ lấy lại tiền của một đứa trong đó. Xoay người, đưa cho Cố Ngu đứng phía sau. Cô mở miệng "Tiền của anh." Hai mắt Cố Ngu nhìn Tô Yên. Sau đó lại yên lặng dời tầm mắt đi, nhìn mũ lưỡi trai rơi dưới đất đã bị bẩn. Tô Yên nhét tiền vào trong túi hắn. Sau đó, tháo xuống mũ đen trên đầu mình rồi đội lên cho hắn. Đè thấp vành mũ, cô nói "Như vậy được chưa?" Cô hỏi nghiêm túc. Ẩn ẩn có thể nhìn thấy Cố Ngu giật giật môi, như là muốn nói cái gì. Cuối cùng vẫn là cái gì cũng chưa nói, chỉ đứng im ở đó, tay lôi kéo một góc quần áo, cũng không biết là suy nghĩ cái gì. Cô thấy hắn một bộ không muốn nói chuyện với mình, bèn mở miệng "Em đi đây." Nói xong, xoay người rời đi. Tiểu Hoa khó tin khi nhìn thấy ký chủ bỏ mặc nam chủ đại nhân một người ở đằng kia. Nhịn không được mở miệng "Ký chủ, Tiểu Hoa còn tưởng rằng chị muốn mang hắn đi óh." Tô Yên nghi hoặc "Mang đi? Mang đi chỗ nào?" "Mang về nhà chị a." Tô Yên lắc lắc đầu "Hắn có vẻ không muốn phản ứng với ta." Cho nên, vẫn là thôi đi. So sánh với chuyện của Cố Ngu. Cô hiện tại càng muốn biết, Tô Kiêu Lôi này có phải Tô Kiêu Lôi mà cô biết hay không. Đi vào bên trong, dọc theo đường đi lầu 3. Mới vừa đi hết cầu thang liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm kịch liệt "Cô giáo, ngài nhất định phải giải quyết chuyện này cho chúng tôi." "Đúng vậy, ngài nhìn thằng nhóc họ Tô này đánh con trai nhà chúng tôi thành cái dạng gì??" "Cô giáo, tôi nói không phải chứ, học sinh bại hoại như vậy, nếu trường học còn không làm, tôi sẽ để pháp luật giải quyết." Tô Yên nhìn sang bên trái. Chỉ thấy một thiếu niên đứng ở cửa văn phòng. Trên người mặc đồng phục dơ hề hề. Có máu, cũng có bùn. Áo bị bung vài cái cúc, nhăn bèo nhèo. Cặp sách cũng bị đứt, được hắn cầm ở trong tay kéo lê trên mặt đất. Đây là Tô Kiêu Lôi. Thiếu niên có thể rõ ràng nghe được lời nói ở bên trong. Chỉ là hắn một câu phản bác cũng không có. Cứ đứng ở bên ngoài. Trên mặt thiếu niên biểu cảm không chịu thua cùng kiệt ngạo, liếc mắt một cái liền biết đây là đứa trẻ cứng đầu. Không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng không có chú ý tới Tô Yên đã đến. Tô Yên nhìn hắn vài lần, quay đầu lại nhìn về phía trong văn phòng. Trong phòng có ba vị phụ huynh. Hai nam một nữ, đều là tây trang giày da, nhìn qua có vẻ là nhân vật tinh anh xã hội. Ba người vây quanh một vị nữ giáo viên, ở đàng kia liên mồm to tiếng phỉ nhổ chửi rủa Tô Kiêu Lôi.