Tô Cổ cầm chìa khóa mở cửa đi vào.
Bên trong đã trang hoàng đầy đủ, nội thất màu xanh trắng làm chủ đạo, thảm lông dê dải trên cầu thang.
Tô Cổ nói
"Phòng của chị ở lầu hai. Bên tay trái phòng thứ nhất."
Mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tô Yên mở miệng
"Tiểu Hồng tỉnh."
Tô Cổ sửng sốt.
Sau đó, một con rắn nhỏ như ngón cái liền xuất hiện ở trên tay Tô Yên.
Tiểu Hồng dâng cao đầu.
Mỗi lần nó bế quan đều cực kỳ hao phí sức lực, nhưng lần này lại khác với dĩ vãng, nó không có héo bẹp, ngược lại nhìn qua tinh thần sáng láng.
Tiểu Hồng ngẩng đầu hưng phấn phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê tê"
Yên Yên, em có chân có chân!!
Tô Yên nghe xong, đại khái là lây nhiễm cảm xúc của nó, lộ ra ý cười nhẹ.
Tiếp theo gật đầu
"Ân"
Đang nói chuyện.
Di động Tô Yên vang lên, là ba Tô gọi tới.
Tiểu Hồng ngoan ngoãn từ trên tay Tô Yên bò xuống.
Tô Yên lên lầu nhận điện thoại, phòng khách dư lại Tô Cổ cùng Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê"
Ta cho ngươi xem biến thân, xem biến thân.
Không chút quan tâm xem Tô Cổ người ta có muốn xem hay không.
Chỉ chớp mắt, một thiếu niên mười tuổi trắng trắng tròn tròn liền xuất hiện ở trước mắt.
Cũng không biết là bởi vì bản thể Tiểu Hồng vốn dĩ đã béo hay là như thế nào. Nhìn qua ······ có chút múp múp.
Tiểu Hồng cao hứng khoe khoang
"Cổ Vương, ta lợi hại hay không?"
Tiểu Hồng muốn được một câu khích lệ.
Tô Cổ liếc liếc mắt, một lúc sau nói
"Bế quan bốn lần, rốt cuộc biến ra hai chân, thật lợi hại."
Tiểu Hồng thật cao hứng, nào quản hắn nói là nghĩa xấu hay là nghĩa tốt.
Nó cao hứng không được, vừa ngẩng đầu vừa gọi
"Yên Yên!!"
Có vẻ là muốn gọi Tô Yên xuống dưới để thưởng thức chân nó.
Tô Cổ nhìn chằm chằm nó.
"Ngươi ·····"
Tiểu Hồng nghi hoặc
"Làm sao vậy? Chân ta quá đẹp?"
Tô Cổ
"Ngươi không mặc quần áo."
Tiểu Hồng cúi đầu nhìn bộ dáng trơn bóng của mình, rốt cuộc có điểm thẹn thùng.
Trên dưới che lại, cuối cùng cũng không biết nên che chỗ nào.
Muốn đi tìm quần áo mặc, kết quả mới vừa đi một bước liền ngã cái ầm.
Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng.
Tô Cổ mắt không thấy, đi vào phòng ngủ gần nhất, lấy một cái khăn trải giường ném trên người nó.
Tiểu Hồng ôm khăn trải giường trên mặt đất lăn một cái, cuối cùng thành công để khăn trải giường kia vòng ở trên người mình.
Nó muốn đứng lên, chỉ là cái chân này không phải đuôi rắn.
Khống chế một hồi lâu, sau đó lại ngã ngồi ở trên mặt đất.
Nó nhìn chân, oa một tiếng liền khóc.
Mếu máo nói
"Chân này của ta có phải hư rồi hay không??"
Vì cái gì mà không đi được??
Tiểu Hồng khóc nước mũi nước mắt tèm lem.
Tô Cổ khom lưng, túm một góc khăn trải giường, lau nước mắt trên mặt nó, sau đó lại khoác khăn trải giường kia ở trên người Tiểu Hồng.
Lãnh đạm mở miệng
""Trẻ sơ sinh cũng sẽ không đi được, muốn đi thì là phải học."
Tiểu Hồng vừa nghe, vốn dĩ khóc lóc đảo mắt liền thu nước mắt.
Ngọng nghịu hỏi lại
"Thật sự?"
Đôi mắt to nhìn Tô Cổ, trong mắt tất cả đều là sự tin tưởng.
Tô Cổ gật đầu
"Thật sự."
Tiểu Hồng lại nói
"Vậy ngươi lúc đầu cũng là như thế này sao?"
Tô Cổ trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.
Duỗi tay nhéo má Tiểu Hồng
"Ta một lần hóa hình đã biết đi đường."
Sau đó, Tiểu Hồng trầm mặc.
Nó căm giận
"Hừ!"
Hừ xong, nó muốn tự mình bò dậy, cũng muốn lập tức học đi đường.
Kết quả còn không có đứng vững, liền lại ngã cái ầm.
Nhìn qua, thê thảm vô cùng.