Mệnh đều cho nàng, hắn còn cái gì đây?
Còn có phần tôn nghiêm kia.
Yêu một người nếu phải thấp hèn như hạt cát, sau đó tình yêu mới nở hoa.
Nàng không muốn khiến hắn phải trở nên như thế.
Cho nên hôn hắn, ngăn lời nói đã tới bên miệng hắn.
Sau đó... Tô Yên ăn bữa cơm này, nhưng xem ra cũng không an tâm được.
Trong cung điện.
Phượng Dụ ôm Tô Yên ở trong ngực.
Cháo trắng rau xào, còn có chút trái cây.
Một ngụm một ngụm đút đến trong miệng nàng.
Loại phương thức ăn cơm này, lẽ ra nàng sớm đã quen.
Bởi Phượng Dụ hầu hạ nàng cũng không phải một ngày hai ngày.
Chỉ là, hắn, hắn có thể hay không không cần nhìn nàng như vậy??
Nóng rực như vậy, kích động như vậy.
Ẩn ẩn khắc chế, cảm xúc vừa hỗn loạn vừa hưng phấn không nói nên lời.
Tầm mắt Phượng Dụ, từ nãy đến giờ đều không rời khỏi trên người nàng.
Khi nàng nuốt vào một ngụm cháo nhạt.
Nâng tay lên, muốn che khuất đi ánh mắt người kia.
Lại bị người nọ nhẹ nhàng nắm trong tay, hôn một cái.
Hắn hình như còn đắm chìm trong lời Tô Yên vừa mới nói ở bên trong đình hóng gió.
"Biết Yên Yên thích ta như vậy, ta thực vui vẻ."
Tiểu Hoa nghe hắn xưng hô với ký chủ của mình, hừ hừ một tiếng.
Nam nhân quả nhiên đều là hoa ngôn xảo ngữ.
Bất quá, Tiểu Hoa là một cái hệ thống chuyên nghiệp.
Nó vẫn nhắc nhở đến Tô Yên
"Ký chủ, ba ngôi sao đã sáng lên toàn bộ, chị có thể hỏi nguyện vọng của hắn."
Lúc nói những lời này, Tiểu Hoa thở ngắn than dài.
Rõ ràng dựa theo đạo lý mà nói, khi ba ngôi sao sáng lên, chứng tỏ nam chủ phi thường phi thường tín nhiệm hơn nữa còn thích ký chủ nó a.
Nhưng, nhưng nó nhìn ký chủ mình, nó cảm thấy ký chủ mỗi lần cũng hãm sâu trong đó.
Giống như bây giờ.
Hai người ăn cơm, không khí phấn hường phát ra tứ phía.
Tiểu Hoa yên lặng quay đầu, không muốn xem cái hình ảnh này.
Sau đó, bên tai truyền đến lách cách lang cang thanh âm.
Hình như là cái bàn bị đổ nghiêng.
Còn có tiếng thở dốc nhẹ nhàng của ký chủ.
Cùng với thanh âm dò hỏi
"Chàng có nguyện vọng gì không?"
Phượng Dụ thanh âm thô suyễn,
"Nguyện vọng?"
Đại khái là không nghĩ tới lúc này Tô Yên sẽ hỏi cái này.
Hắn vẫn là cười nói
"Có"
Một tiếng trả lời này giọng nói khàn khàn, thâm trầm.
"Là cái gì?"
"Vĩnh viễn cùng nàng ở bên nhau, đến khi ta chết."
"Ưm, được"
Sau khi đồng ý là từng đợt thanh âm va va đập đập lớn hơn nữa.
Tiểu Hoa hừ một tiếng, che chắn ngũ quan chính mình.
Nó một chút đều không muốn biết, sau đó sẽ phát sinh chuyện gì đâu...
Khanh Ngọc Sơn, sau núi.
Một đạo thanh âm run rẩy của nữ tử
"Tưởng, phong chủ? Ngươi vì cái gì, đối với ta như vậy??"
Lương Lan Nhất ngã trên mặt đất, cả người đều là máu, không thể tin tưởng nhìn Tưởng Tùng đứng ở trước mặt.
Tưởng Tùng nhìn nàng, thực bình tĩnh, từng câu từng chữ
"Ngươi tu vi vì sao sẽ đột nhiên tăng cao nhiều như vậy? Hơn nữa trên người còn thực rõ ràng có lực lượng còn sót lại biểu tỷ ngươi. Kim Đan của nàng, chính là bị ngươi luyện hóa."
Một câu này khiến nữ tử không thể tin tưởng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nâng lên ngón tay tái nhợt
"Ngươi, ngươi!!!"
Nhìn Tưởng Tùng lẩm bẩm một câu
"Đi tìm chết đi, ngươi đã chết, thì sẽ không có người biết, ngày đó trong sơn động rốt cuộc đã xảy ra cái gì."
Vừa nói xong, hắn nâng trường kiếm trong tay lên, giơ tay chém xuống, một kiếm đã đâm chết Lương Lan Nhất.
Làm xong hết thảy, Tưởng Tùng chuẩn bị rời đi.
Kết quả vừa quay đầu lại, liền thấy được Khanh Ngọc Sơn chưởng môn, Khanh Thiên.
Cơ hồ là trong nháy mắt, Tưởng Tùng sắc mặt trở nên trắng bệch một mảnh.
Bất quá, hắn phản ứng thực mau, giây tiếp theo khôi phục như thường, đôi tay ôm quyền