Cho nên, cô muốn đứng xa một chút quan sát hắn.
Nhưng hắn lại luôn bị thương.
Mới vừa muốn rời đi, lại không thể khống chế được bản thân mà nghĩ tới hắn, lại muốn đi tìm hắn.
Cô muốn đưa hắn về nhà cô, không thể đứng mãi ở trong cái căn nhà như hầm băng thế này được.
Quân Vực ho khan từng đợt.
Tô Yên dìu hắn đi.
Quân Vực chậm chạp nói
"Tôi hiểu ý của em."
Hắn cúi đầu, lông mi đen nhánh run rẩy.
"Về sau, tôi sẽ cách em thật xa. Sẽ không quấy rầy tới em nữa."
Hắn đi tới bên giường, ngồi xuống.
Vừa ho, vừa nói
"Em đi đi."
Âm thanh khàn khàn suy yếu, nghe vào tai vô cùng đau lòng.
Tô Yên mím môi, đứng ở cửa.
"Được."
Nói xong, liền dứt khoát xoay người đi.
"Ầm" một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Quân Vực ngồi ở mép giường, ho khan từng tiếng, đỡ thành giường.
Cúi đầu trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ba phút sau.
Cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Tô Yên lại quay trở về.
Cô đi đến trước mặt Quân Vực.
"Anh muốn tự đi theo em, hay là em phải trói anh đi?"
Tô Yên rất nghiêm túc, không hề đùa giỡn một chút nào.
Quân Vực sốt cao, sắc mặt càng lúc càng tái đi.
"Không phải em không muốn nhìn thấy tôi sao? Vì sao phải quay lại đây?"
Tô Yên ôm lấy Quân Vực
"Em đổi ý."
Cô cũng muốn rời đi.
Nhưng lại không yên lòng.
Cô chắc chắn, cô đi rồi.
Hắn sẽ để bản thân mình tùy ý vật vờ trong căn nhà này cho đến khi đông lạnh mà chết.
Lăn lộn một hồi lâu, Tô Yên thay đổi ý định.
Cô định tìm cuộn dây thừng trói hắn lại trước rồi tính.
Trói hắn lại, để ở trước mắt, Tô Yên không tin hắn có thể lăn lộn mà xảy ra chuyện gì nữa.
Chỉ cần hắn không bị thương, cô sẽ không bực bội.
Tô Yên lên tiếng
"Em không muốn chia tay anh."
Quân Vực nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vừa ho khan vừa cười tự giễu
"Về sau, em cảm thấy tôi chướng mắt, có phải cũng sẽ tùy ý mà vứt bỏ tôi hay không?"
Hơn nửa người hắn đã đè lên người Tô Yên, bị cô khiêng ra ngoài.
Tô Yên sửng sốt.
"Sẽ không."
Quân Vực nhìn cô, đôi mắt đen nhánh
"Em cũng từng nói, em sẽ không bỏ rơi tôi."
Tô Yên không nói nữa, đưa hắn đi ra ngoài.
Cô mở miệng
"Vậy về sau cho anh quyền lựa chọn."
Trong giọng nói ấm áp của cô mang theo chút nghiêm túc.
Quân Vực nghe xong, ho khan một tiếng, bộ dáng vô cùng suy yếu.
"Em không cần làm cho có lệ với anh."
Tô Yên lắc đầu
"Em không làm cho có lệ, em thật sự muốn làm hòa với anh."
Làm hòa với hắn rồi, sau này sẽ để ý hắn nhiều hơn một chút.
Để ý hắn cẩn thận, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ít nhất sẽ không xuất hiện hình ảnh như lúc ở Minh Giới nữa.
Chỉ cần hắn không xảy ra chuyện, cô sẽ không bị mất khống chế, không xảy ra nhiễu loạn.
Tô Yên mở cửa xe, đặt hắn vào ghế lái phụ.
Sau đó lái xe đi về nhà cô.
Xe đi một đường, cả hai người cũng yên tĩnh cả một đường đi.
Cho đến khi xe dừng lại.
Tô Yên cởi đai an toàn, nhìn Quân Vực, hỏi
"Anh có nguyện ý không?"
Vừa nói, vừa kéo tay hắn.
Tô Yên hỏi rất nghiêm túc.
Lông mi Quân Vực rung động, lệ chí nơi khóe mắt lay động, rõ ràng khuôn mặt hắn vì sinh bệnh mà tái nhợt, nhưng lại mang theo vẻ đẹp yếu ớt riêng biệt.
Hắn khàn giọng
"Em phải đối xử thật tốt với anh, anh muốn thấy thành ý của em."
Tiểu Hoa vốn đang rất khổ sở.
Nhìn bộ dạng suy yếu của Quân Vực Đại Nhân mà thấy đau lòng.
Kết quả, hắn vừa nói ra một câu này.
Sự đau lòng của Tiểu Hoa tức khắc liền giảm đi một nửa.
Muốn thấy thành ý của ký chủ sao?
Đối xử thật tốt với ngài ấy sao?
Hừ, vừa nghe đã biết là muốn bẫy ký chủ.
Tiểu Hoa giờ đã phân biệt được một ít lời nói của Quân Vực.