Cho đến khi ở Minh giới, nhìn thấy bộ dáng đầy chật vật cùng chi chít vết thương của hắn.
Cô có điểm chịu không nổi.
Từ khi ra khỏi nơi đó, tâm liền liên tiếp đau, có thể là đau quá lợi hại, cô không muốn mình tiếp tục đau nữa, cho nên mới bắt đầu chủ động tự hỏi chuyện của mình và hắn về sau.
An Túc nghe xong, mở miệng
"Chủ Thần đại nhân thời gian vạn năm này chính là như vậy. Nhưng thiếu chủ nhà tôi hoàn toàn đều là dựa vào ý chí mong muốn được gặp ngài mà duy trì yêu hồn yếu ớt. Bằng không, sợ là vạn năm trước ở Minh Giới đã bị tra tấn đến hôi phi yên diệt."
An Túc mở miệng
"Chỉ là hiện giờ, xem thái độ ngài kiên quyết, là thật sự muốn chấm dứt đoạn tình cảm này."
Hắn dừng một chút
"An Túc không phải là vì thiếu chủ mình mà bất bình. Chỉ là hy vọng khi Chủ Thần đại nhân đưa ra quyết định, có thể suy xét đến tâm tư thiếu chủ một chút."
Tô Yên nghe xong, gật đầu
"Được, ta đã biết."
An Túc gật đầu
"Đa tạ Chủ Thần."
Nói xong, hắn cầm túi văn kiện bên cạnh, đi ra ngoài.
Phòng họp to như vậy chỉ còn lại mình Tô Yên.
Cô ở đằng kia ngồi trong chốc lát, sau đó lại ăn rất nhiều kẹo, một viên rồi lại một viên.
Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ sẽ không ăn kẹo tới nghiện rồi chứ?
Nó đã từng xem qua ký lục, khi nhân loại gặp phải áp lực lớn sẽ rất ưu sầu, sẽ rất muốn hút thuốc hoặc uống rượu.
Mà ký chủ bởi vì tửu lượng bằng 0, cho nên ăn kẹo là giải pháp tốt nhất, sờ túi tiền một chút liền có.
Này... một đời rồi một đời, chẳng lẽ là dưỡng thành thói quen, suy nghĩ một chút liền muốn ăn kẹo??
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị ăn kẹo có chút nhiều rồi a."
Nhìn xem đống vỏ kẹo đã chất đầy thành ngọn núi nhỏ.
Tô Yên nghe tiếng Tiểu Hoa, bừng tỉnh.
Phục hồi tinh thần mới phát hiện mình đã ăn nhiều kẹo như vậy.
Cô thu thập vỏ kẹo, sau đó về nhà.
Chờ đến khi cô về nhà, Tô Cổ cũng đã tan học trở về.
Bạn học Tiểu Hồng hiện giờ đi đường cơ bản là không có vấn đề, cũng vào sáng hôm nay nhập học vào lớp 6 trường cấp một*.
*bên Trung cấp 1 có 6 năm học.
Vốn muốn để nó học cấp hai, nhưng suy xét đến việc đầu óc nó không tốt lắm. Cuối cùng, vẫn là dưới một bậc đi.
Cô đối với Tiểu Hồng cũng không có yêu cầu gì quá lớn, chỉ là hy vọng nó có thể khai quật thêm nhiều trò chơi thú vị, trừ bỏ ăn hoa cùng bắt con bướm ra thì cái khác đều có thể.
Tự nhiên, việc học hành của Tiểu Hồng đều gom tới hết trên người Tô Cổ.
Tiểu Hồng học ở Tiểu học Thánh Đức.
Cùng nơi học của Tô Cổ là cao trung Thánh Đức rất gần nhau.
Việc học trên dưới đã sắp xếp xong.
Khi ăn cơm tối, lực chú ý của Tô Yên vẫn luôn dừng ly kem trước mặt Tiểu Hồng.
Cô nhìn Tiểu Hồng trong chốc lát.
Tiểu Hồng nhỏ giọng nói
"Em muốn ăn kem ly, không muốn ăn cơm."
Tô Yên nhìn nó, bỗng nhiên mở miệng
"Tiểu Hồng, ta nhớ rõ thân thể của em có một khối minh thạch."
Tiểu Hồng sửng sốt một chút, sau đó quơ quơ hai chân ngắn nhỏ của mình, nhìn qua có vẻ rất là mê mang.
Tô Yên nói
"Ta hiện tại không cảm thụ được năng lượng của Minh Thạch trên người em nữa."
Tiểu Hồng nghe được, thực vui vẻ
"Yên Yên! Là cục đá kia từ trong thân thể của em chạy ra ngoài sao?"
Tiểu Hồng đang vui vẻ, thình lình trên trán nó có hình một khối đá vụn loé sáng lên một chút, như là muốn chứng minh sự tồn tại của mình.
Tô Cổ sửng sốt, suy tư chốc lát rồi nói
"Trách không được gần đây cảm thấy đầu óc ngươi không được tốt lắm, Hóa ra là cục đá chạy lên đầu ngươi rồi."
Tô Yên cũng không nghĩ tới, cục đá này còn có thể chạy lung tung được.
Tiểu Hồng nghe lời Tô Cổ vừa nói, sau đó liền vươn tay sờ trán mình.