Nếu gã có thể dâng được Cửu Long lưu ly châu này lên, khẳng định là lập được công lớn.
Một trăm năm trước, Cửu Long lưu ly châu đã biến mất.
Yêu Vương đại nhân còn từng bố cáo thiên hạ, ai tìm được sẽ được thưởng mười vạn lượng.
Hiện giờ, viên ngọc này lại đang nằm trong tay gã.
Tuy rằng bố cáo từ rất lâu rồi, nhưng chắc chắn là có thể chiếm được niềm vui của Yêu Vương đại nhân.
Tô Yên thấy tên Sứ Giả kia thất thần.
Lên tiếng
"Thế nào?"
Gã suy nghĩ thiệt hơn một lúc lâu, gật đầu
"Được. nhưng ngươi chỉ được nhìn, không được nói lung tung."
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm."
Thương lượng xong, Sứ Giả dẫn theo Tô Yên và đoàn người của gã tiến vào trong Yêu Vương điện.
Hai người thương lượng trước mặt hai tên thủ vệ kia, hơn nữa người ta vẫn nhận ra Tô Yên, đương nhiên không chịu cho cô vào trong
"Bọn họ có thể tiến vào, còn ngươi thì không được."
Tên Sứ Giả vội đi tới trước mặt tên thủ vệ, móc ra hai thỏi vàng.
Nhỏ giọng thì thầm với nhau
"Thủ vệ đại nhân, vừa rồi ngài cũng nhìn thấy đó, nàng ta đưa cho ta Cửu Long lưu ly châu, mạng nhỏ này của ta có khả năng còn giữ được. Nếu xảy ra chuyện thì đẩy nàng ta ra gánh tội thay không được sao? Nàng ta còn là con người, còn có thể khiến Yêu Vương điện xảy ra chuyện gì được sao? Xin ngài giơ cao đánh khẽ, thương xót thương xót."
Tên thủ vệ kia nghe xong cũng thấy khá hợp lý.
Vàng thì cũng đã cầm rồi.
Cuối cùng lên tiếng
"Ngươi có thể đi vào, nhưng mà, con rắn đi theo ngươi phải ở lại bên ngoài."
Tiểu Hồng ngóc đầu
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
Nó muốn đi theo Tô Yên cơ, nó không muốn ở lại đây đâu.
Tô Yên đáp ứng tên thủ vệ
"Được!"
Đồng ý xong, tên thủ vệ kia liền nói
"Hóa thành hình người đi."
Tô Yên nhặt y phục của Tiểu Hồng rơi trên mặt đất lên, đi tới chỗ ngoặt.
Để nó hóa hình, mặc quần áo vào cho nó.
Sau đó lại dẫn nó trở về.
"Như vậy cũng được sao?"
Tiểu Hồng rầu rĩ không vui.
Nó kéo tay Tô Yên
"Chị phải nhanh chóng quay lại nha."
Tô Yên sờ sờ đầu nó
"Ừm"
Tên thủ vệ xua xua tay
"Đi đi đi."
Tô Yên theo chân bộ lạc Mãnh Hổ vào Yêu Vương điện.
Vốn dĩ cô còn cho rằng mười dặm xung quanh Yêu Vương điện không có lấy một ngọn cỏ đã làm người ta đủ khiếp sợ rồi.
Không ngờ cảnh tượng đằng sau cánh cửa càng làm người ta áp lực hơn.
Một tiếng động, một tiếng kêu của côn trùng cũng không có.
Chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề của binh lính tuần tra vang vọng lại. .
Nghiêm túc, áp lực, nặng nề, kinh hoàng.
Vô số cảm xúc nảy lên trong lòng người của Bộ lạc Mãnh Hổ.
Vốn dĩ, việc tới yết kiến Yêu Vương là chuyện tốt.
Nhưng giờ nào phải đi Yêu Vương Điện, có mà đi Diêm Vương Điện mới đúng a.
Qua ba trạm kiểm tra tiếp theo, rốt cuộc đoàn người cũng đi tới cổng lớn Yêu Vương điện.
Thị vệ truyền tin đứng ở cửa ra hiệu cho bọn họ dừng lại.
Lên tiếng
"Tâm tình của Yêu Vương đại nhân hôm nay không tốt. Để đồ ở lại, người rời đi."
Tên Sứ Giả sửng sốt.
Như vậy mà đã phải đi rồi?
Tuy rằng mọi người đều nói Yêu Vương đại nhân tâm tình bất định.
Nhưng đã tới đây, vẫn muốn nhìn tận mắt một lần mới cam tâm.
Hắn tiến lên phía trước, vội vàng nói
"Phiền huynh vào bên trong thông báo một tiếng, chúng ta vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, muốn nghe vài câu từ Yêu Vương đại nhân."
Thị vệ không đồng ý, chỉ nhìn gã Sứ Giả từ trên xuống dưới, có chút buồn cười
"Cho các ngươi mạng, các ngươi còn không muốn sao??"
Hắn ta vừa dứt lời, liền nhìn thấy binh lính khiêng ba thi thể từ trong Yêu Vương điện ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, mùi máu tươi nồng đậm xông thẳng vào mũi.
Bên trong điện còn truyền tới tiếng kêu
"Tha mạng, tha mạng,"
"Yêu Vương tha mạng."
Nhưng cửa Yêu Vương điện chỉ mở ra một khắc đó, sau đó liền nhanh chóng khép lại.
Thị vệ kia lên tiếng
"Nhìn rõ chưa? Ngươi đi vào trong cũng gặp kết quả như thế này, ngươi vẫn muốn vào sao?"
Tên Sứ Giả sửng sốt một hồi lâu, vội vàng lắc đầu
"Không không không, không vào."
"Vậy, mấy thứ này, liền phiền thị vệ đại nhân."