Ánh mắt Âu Dương Du lạnh băng, nhìn chằm chằm Tuân Cảnh.
Nửa ngày sau, hắn mới lên tiếng
"Dù bản Tướng quân không muốn, cũng là việc của bản Tướng quân."
Tuân Cảnh nâng tay lên, bàn tay khớp xương rõ ràng chạm vào làn khói.
Vừa chạm vào, làn khói liền toả ra xung quanh.
Hắn không nhanh không chậm nói
"Thánh chỉ đang trên đường tới rồi."
Hắn nói xong, dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Du
"Đêm qua Khâm sai đại thần và Sứ thần Giang Lan quốc tới đây, là muốn xem quan hệ của Tướng quân và Vương phi tương lai như thế nào. Nhưng mà Tướng quân lại lựa chọn nữ phó tướng của mình mà rời đi, để lại một mình Công Chúa ở đó, vừa xấu hổ vừa mất mặt."
Vừa nói, Tuân Cảnh vừa tóm lấy làn khói.
Thoáng dùng sức một chút, làn khói bèn chạy mất.
Đã là liên hôn, thì cần gì đến tình cảm nam nữ.
Công Chúa hoà thân vừa đến không bao lâu đã bị đuổi ra khỏi Vương phủ, phải tới trạm dịch ở.
Còn chưa thành thân đã như vậy, Giang Lan quốc nháo nhào đến như vậy, chính là muốn đòi lại công đạo.
Bằng không, không thể ngẩng mặt lên với bá tánh.
Cho nên, Giang Lan quốc phái sứ thần tới.
Nếu trong yến tiệc tối qua, Trấn Nam Vương dù ngồi im đó không làm gì chờ cho đến khi yến tiệc kết thúc thì việc này cũng coi như thôi.
Dù sao tính tình lạnh nhạt của gã không ai không biết.
Nhưng gã lại vì một nữ nhân khác, bỏ mặc vị hôn thê của mình ở đó mà bỏ đi.
Nữ nhân kia té xỉu, cấp dưới của vội vàng chạy tới khẩn cầu đi xem.
Kiêu ngạo như vậy, chính là không để Công Chúa điện hạ của Giang Lan quốc vào trong mắt.
Đã vậy rồi mà Sứ thần Giang Lan quốc còn có thể nhịn được nữa sao?
Vừa vặn, Tuân Cảnh ở đó.
Vừa vặn, Tuân Cảnh biểu đạt lòng ái mộ của mình với Công Chúa.
Vừa vặn, vị Sứ thần kia càng nhìn càng thuận mắt Tuân Cảnh.
Thế cho nên mới có việc hai người gặp mặt ngày hôm nay.
Giọng nói của Âu Dương Du vẫn lạnh băng như cũ
"Đó là chuyện của bổn vương."
Tuân Cảnh ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.
Chậm rãi nói
"Tướng quân không biết quý trọng, còn muốn trách người khác sao?"
Cuối cùng, Âu Dương Du cũng nhăn mặt.
Hắn nhìn Tuân Cảnh.
Một cỗ khí thế cường đại phát ra.
Tuân Cảnh chỉ đứng im ở đó mỉm cười.
Giống như không cảm nhận được địch ý của Âu Dương Du.
Nhẹ nhàng nói một câu
"Người ở mười dặm Thanh Châu, ta sẽ rút về. Chỗ pháo đài thông quan, sau này sẽ là địa bàn của Tướng quân. Về sau sẽ thuận tiện cho việc chinh chiến giết giặc của Tướng quân."
Tuân Cảnh vừa dứt lời, Âu Dương Du càng nhăn mày hơn.
Mười dặm Thanh Châu, nói cho là cho?
"Ngươi vì nữ nhân kia, mười dặm Thanh Châu cũng không cần?"
Năm đó, ở nơi đó, hai người họ cũng coi như chiến tranh mà không có khói thuốc súng.
Đó là nơi quan trọng nhất để vận chuyển được lương thảo đến Thượng Vận thành.
Nếu một ngày xảy ra chiến tranh, chỉ cần phong tỏa chỗ đó, bá tánh Thượng Vận thành chỉ còn một đường chết.
So sánh với việc để người khác nắm giữ, Âu Dương Du càng tin tưởng chính mình hơn.
Nhưng qua nửa năm, Tuân Cảnh chiếm lợi thế, hắn chiếm lĩnh mười dặm Thanh Châu, bày binh bố trận, quan lại cũng đều là người của hắn.
Dần dần như tằm ăn rỗi, không còn một kẽ hở.
Vậy mà hiện giờ, hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ tặng luôn mười dặm Thanh Châu cho gã.
Chỉ vì, nữ nhân kia?
Tuân Cảnh nhìn Âu Dương Du, lên tiếng
"Không biết Tướng quân có nguyện ý buông tay vị Công Chúa hoà thân vô dụng kia không?"
Vốn dĩ, chờ khi thánh chỉ ban xuống, Âu Dương Du có muốn hay không cũng phải đồng ý.
Tuân Cảnh hoàn toàn không cần trao đổi như thế này.
Hai người mơ mơ hồ hồ mà trao đổi, cũng chỉ có hai người họ mới có thể hiểu được cuộc đối thoại này.
Lúc lâu sau, Âu Dương Du mới lãnh đạm trả lời
"Hy vọng ngươi không nuốt lời."
Ý cười trên mặt Tuân Cảnh gia tăng
"Đa tạ tướng quân đã thành toàn."