Chương 1969: Ai da, tang thi! 24

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Không thèm liếc mắt nhìn đầu đinh một cái. Để gã kia sống ư? Cổ đã bị chém lìa ra một nửa. Còn có thể sống sao? Gã đầu đinh cả người vẫn luôn run rẩy. "Mày, mày..." Máu chảy đầy đất, sau đó không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì của gã nữa. Những người nằm ở đằng kia giả vờ ngủ không nghe thấy động tĩnh gì nữa. Có mấy người bạo gan mở mắt ra xem. Sau đó liên tiếp có nhiều người mở mắt ra, ngồi dậy. Mọi người cũng chỉ nhìn thấy gã đầu đinh trừng mắt như cá chết, nằm cứng đờ trên tảng đá. Máu vẫn nhỏ tong tỏng xuống đất, cổ bị người ta chém lìa một nửa. Nhìn qua, chết vô cùng thê thảm. Có người không chịu nổi, trực tiếp nôn tại chỗ. Còn người nằm gần chỗ gã đầu đinh chết, nhìn thấy cảnh tượng này, liền giơ tay sờ sờ vết máu trên mặt, nhìn nhìn máu bắn đầy trên quần áo, hét lên rồi ngất xỉu. Có đứa nhỏ bị dọa đến phát khóc. Mọi người lên tiếng, nghị luận. Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng ồn ào vô cùng rõ ràng. "Ai chà, mọi người nhìn xem, chết thế này cũng thật thê thảm." Có nữ nhân nhìn thấy đã mắt "Phi, xứng đáng, người như vậy sống thêm một ngày chính là làm người ta thấy ghê tởm thêm một ngày." Có người không phục "Bây giờ là thời đại nào chứ? Cho dù trước kia chưa có tang thi, tội cưỡng gian cũng không hề phán xử tội phạm tử hình." "Đúng vậy!! Một người đang sống sờ sờ nói giết là giết!" "Quả thật, quả thực còn tàn nhẫn hơn cả tang thi." Ả đàn bà vừa ôm con, vừa không nhịn được lên tiếng "Tôi thấy, nữ nhân tên Chu Nhược kia cũng là tiện nhân. Tôi nghĩ ả ta còn thích thế, nếu không gã đầu đinh kia sao lại chỉ đùa giỡn ả mà không đùa giỡn người khác?" Đứa nhỏ càng khóc ầm ĩ . Ả đàn bà càng nghĩ càng tức. Đặc biệt là khi ả nhìn thấy ánh mắt gã chồng mình cứ liên tục nhìn về về phía tảng đá gã đầu đinh kéo Chu Nhược đi tới ở đằng kia. Bà ta không nhịn được mà nói tiếp "Chu Nhược đó chính là họa thủy. Mấy ngày trước ả chưa tới, chúng ta cũng không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Từ lúc ả tới đây, mọi người ngẫm mà xem. Càng lúc càng xảy ra nhiều chuyện không đâu." Bà ta càng thêm oán giận. Xung quanh có người đồng tình, có người không đồng tình. Nhưng đã có một người chết ở ngay trước mắt. Càng lúc càng có nhiều người tán đồng với lời ả đàn bà đó nói. "Đúng vậy, khi cô ta chưa tới mọi thứ đều tốt đẹp. Từ khi cô ta tới đây đã xảy ra bao nhiêu chuyện." Tiểu Hồng ngồi bên cạnh tảng đá, ôm em gái của nó, à, không đúng, là em gái ôm nó gắt gao. Sao khóc mãi mà vẫn chưa dừng vậy? Kẹo đã nhường cho em gái ăn. Thế nhưng vẫn khóc. Tiểu Hồng không thể lý giải. Trước kia, lúc nó bị người ta khi dễ, Tô Cổ cũng cho nó, nó liền thấy tốt luôn. Tiểu Hồng nghĩ nghĩ, định giơ tay lau nước mắt cho Chu Nhược. Kết quả vừa lau. Bàn tay của nó đỏ lòm. Huyết lệ? Sau đó, Tiểu Hồng không dám oán giận nữa, liền ngồi im để Chu Nhược khóc. Khóc ra huyết lệ, vậy khẳng định là vô cùng ủy khuất rồi. Tiểu Hồng lên tiếng nói, "Ngày mai ta sẽ đi tìm cho cô thật nhiều kẹo." Nói xong, Tiểu Hồng lại nhỏ giọt bổ sung thêm một câu. "Ta muốn giữ lại một chút để ăn, nhưng mà ta sẽ cho cô phần nhiều hơn." Huyết lệ chạy theo gương mặt Chu Nhược nhỏ giọt ở chiếc vòng phỉ thúy cô đeo trên cổ. Tức khắc, một luồng ánh sáng màu xanh lục xuất hiện, bao bọc Chu Nhược ở bên trong. Tiểu Hồng sững sờ. Chu Nhược không khóc nữa, cô nhắm chặt hai mắt. Cho đến khi ánh sáng kia hoàn toàn biến mất, cô mới chậm rãi mở to mắt. Trong ánh mắt lóe lên một tia sáng màu xanh lục. Chu Nhược vừa mở mắt ra, liền đối diện với cặp mắt to của Tiểu Hồng. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ. Tiểu Hồng rất vui vẻ, em gái không khóc nữa rồi. Chu Nhược lau khô nước mắt, giật giật môi, muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ còn lại hai chữ "Cảm ơn!"